Mận suôn sẻ xin phép qua ông Tũn, cô dẫn theo Ngọc, con Duyên đi về nhà mình.
Cô đi khỏi ông Tũn, bà Quý ngồi trên ghế phân trần với bà Lam.
– Vú thấy 3 tháng qua con bé Mận nó thế nào?
Bà Lam lòng sao động, gợn sóng nhỏ được bà ép xuống, bà ta cúi đầu nói:
– Thưa bà, thưa ông, tôi thấy mợ Mận điềm tĩnh, xử lý việc nhà không có điểm chê trách.
Ông Tũn gật đầu đồng tình theo ý bà ta:
– Không có lỗi để bắt, ngoài mặt cứ phải cho nhà ông Tẫn sắc mặt đi. Thằng Hoàng ở trông nhà thờ tổ về thì ta đi tập trung làm ăn thôi. Con bé này nếu xử lý trôi chảy hết nó xứng cái chỗ này.
Bà Quý vẻ mặt không sợ hãi như hôm qua, bà ta ngắt lời ông Tũn:
– Thầy nó nói thế tôu thấy chỉ được một nửa, tuy nó cho con mình lấy vợ thoải mái không ngăn, tôi thấy cứ nhìn thêm đi, thầy nó cho con bé quản tiền công người làm đủ thấu cách làm nhà ông Tẫn rồi đi?
Ông Tũn vuốt cằm cười:
– Đã thấy! Không nghĩ người ông ta lại hào phóng trả tiền công cao như thế. Mình theo giá này miễn cưỡng chi trả, lúc đầu khó khăn, sau người làm ổn xuống không lo mướn người khó thì việc đồng áng nó bớt đi, chân chạy theo tôi thêm, thân già này đỡ mệt mấy phần!
– Cái này tôi hiểu, tôi còn không rõ nhà ông Tẫn có mối vải chỗ nào lấy quá rẻ, năm nay mình bị lỗ mất vài ba tấc vải màu đẹp. Nhà ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/359353/chuong-37.html