Ngồi đến nửa đêm thằng Đậu đi đến Mận thấy nó liền hỏi nó:
– Dọn dẹp xong rồi sao?
– Vâng, Mợ đi ngủ đi để con trông bếp cho.
– Ừ, vậy em nhìn bếp giúp tôi, bánh tôi vừa cho thêm nước.
– Vâng!
Mận liếc nhìn cậu Hoàng sau đứng dậy đi về phía gian nhà.
Tâm nặng nề bao trùm từng bước đi ấy, đôi vai gầy chứa đựng gió mùa phương bắc, bao nỗi muộn phiền, sự cô đơn mấy ai thấu.
Kẹt……
Cánh cửa kêu kẽo kẹt, Mận bước một chân vào giọng nói phía sau vang lên:
– Chị dâu!!!
Mận nghe giọng nói ấy bản thân cô run lên, là em chồng cô gọi, hít sâu cô đứng vững thân mình, cậu Tân bước đến gần nói:
– Chị sao giờ mới về ngủ?
Mận thấp giọng trả lời:
– Thằng Đậu giờ mới xong việc.
– À, sao chị về mình vậy, anh Hoàng đâu?
– Cậu ấy ở lại ngồi lúc nữa.
Cậu Tân nhìn bóng lưng cô, cậu thở dài trầm tư.
Cô đây là mua dây buộc mình, ai biết được một người thông minh, đảm đang như cô, trong tình cảm lại khù khờ, nói thật là cô ngốc.
Người trong cuộc không thấu, người ở ngoài cậu rõ mười mươi.
Có thể nói ban đầu gả cho anh cậu, cô không yêu, thậm chí là hận, đến nay nó đã khác, cô không còn chứa ánh mắt hận thù chỉ còn mạt chán ghét, thờ ơ trong đó.
Tình cảm, ánh mắt nhớ một người cũng phai nhòa có lẽ vì ý trí không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/2232778/chuong-58.html