Tiếng chửi thề nói lên sự tức giận trong người.
Cậu An trăm cay ngàn đắng thích một người, vì nhà nghèo chẳng dám trèo, muốn nhà miếng cơm manh áo no ấm cậu đeo tay nải đi vào hướng kinh thành tìm công việc.
Một đi là mười mấy mùa xuân giờ trở về tay phải xâu tiền đồng tay trái lụa là chất đầy rương.
Vui mừng chưa tới bực tức lại tới, ai biết cậu bỏ lỡ mất thời gian đẹp nhất để hỏi cưới.
Biết em gả đi gặp thằng chồng khốn nạn, trước tiên phát giận, mặt cậu thật khó coi, người mẹ già nào dám nói thêm nửa câu sợ nói thêm cậu đem dao tới cổng nhà người đánh nhau.
Bình tĩnh xuống cậu hỏi tiếp mẹ mình:
– Mẹ biết gì về Mận nữa không?
Người đàn bà khắc khổ ngẫm vài giây mới mở miệng nói:
– Thật ra thì mẹ nghe đồn hai đứa nó chưa phải vợ chồng thật, chắc là lấy nhau vì giấy tờ mối manh gì đó.
” Khốn mà!!!”
– Chẳng lẽ bác Tẫn không nói, nhà bác ấy nghèo sao mà phải bán con như thế?
– Con nói nhỏ thôi, tai vách mạch rừng, tết tới nơi người ta cười cho bây giờ.
– Kệ người ta, lần này con về có ít tiền nhà ta không đến nỗi nấu khoai chung sắn nữa, mẹ xem mà làm. Con sẽ không để các em đói đến ngất xỉu như trước.
– Con trưởng thành, thôi chuyện nhà người ta mình không nên lời ra tiếng vào. Giờ con đừng làm kẻo con bé Mận nó mang tiếng đấy con.
– Con….. Họ chưa là vợ chồng, hòa ly con vẫn có cơ hội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/2232773/chuong-60.html