Chương trước
Chương sau


Sáng ngày kia Mận vội vàng nấu cơm hai người ăn xong cậu Hoàng đẩy hàng ra sạp quán bán.



Mận nhìn sắc trời không nắng lắm cô dọn dẹp xong liền đóng cửa đội nón đi ra chợ.



Tới đã lâu mà đi ra chợ đúng là lần thứ 2, nhận biết đường cô tìm thấy tiệm vải của chồng cô, bước chân vội vã đi đến.



Tới gần cô nghe rõ tiếng chửi ầm ĩ.



” Cậu bán vải lừa cho tôi hả? “



” Vải này không phải nhà cháu, bác có nhớ nhầm không ạ?”



” Không phải nhà cậu thì nhà ai? Ở đây tôi mua bao năm không ai bán giá rẻ hết mình cậu bán giá rẻ hóa hàng ôi….”



” Bác gái cháu dám nói hàng này không phải nhà cháu bán.”



” Phi….nói mồm ai tin, giờ tôi nói cái nón này nhà tôi làm đấy cậu tin không?”



Cậu Hoàng ứng họng, cậu lạnh cả người nơi này đất lạ quê khác cậu không dám làm cái gì khiến quan tới túm cổ thì khổ.



Một bên cậu kêu cái to, cậu đã gặp cô vợ không ăn chay giờ gặp bà cô này còn không ăn chay hơn….



Mận đứng trong đám người nhìn cậu Hoàng rối rắm, cô bật cười nhìn cái phó dạng gà hóa cuốc của cậu.



Nhìn này ai bảo cậu cả Hoàng tính khỉ có tiếng ở thôn giờ bị người mua hàng nói đến không trả lời được.



Hai bên còn tranh chấp.



” Này cậu, cậu không có mồm giải thích à? Cậu tưởng cho mấy bà già này đương mũi rắt?”



” Không có thưa bác….”



Cậu Hoàng chưa nói hết câu đã có người chặn ngang nói:



” Cậu nói thì hay, cậu làm ai cậu nhận, vải này tôi đem giặt phai hết màu, vải này tốt nhất đem vứt đi bắn lừa gạt.”



” Đúng đấy, làm ăn này thì chết người….”



Cậu Hoàng càng lúng túng, Mận lắc đầu chen qua đi vào lễ phép hỏi người đàn bà kia.



– Thưa bác, vải này bác chắc chắn mua ở tiệm này ạ?



Người đàn bà bĩu môi chống nạnh xia xỉa nói:



– Cô là ai mà chen vào chuyện của tôi?



Mận lễ phép trả lời:



– Thưa bà con là vợ cậu đây, con muốn biết bà mua vải có thật từ tiệm nhỏ của con con hay không thôi.



– Tao mua hay không chồng mày không biết?



– Thưa bà, bà nói phải có chứng cứ, con cùng cậu là miền ngoài xuôi đây buôn bán ít vải vóc từ quê. Người trong thôn con đều cực khổ dệt ra từng tấm vải này sao có vải phai màu cho được ạ?



– Sao tao biết nhà chúng mày có làm ăn điêu toa không?



Mận giận tái mặt cô quay đầu nhìn cậu Hoàng im ru sau lưng mình mà phẫn hận nói:



– Thưa bà, con nhìn bà mặc đẹp chẳng hay bà đây là quan bà ?



Người đàn bà vênh mặt chưa nói có đứa ở sau lưng khinh thường Mận nói:



– Cô nhìn mà không biết bà đây là phu nhân nhà quan?



Mận đứng sự thật lắc đầu:



– Không biết.



– Cô đúng là dân đen….



– Cô vừa chửi cái gì?



Mận chưa nói, cậu Hoàng cướp lời trước.



Mận kéo tay cậu tươi cười nói:



– Chồng tôi không hiểu phép quan bà không cần so đo….



Mận từ thưa xưng con qua xưng tôi chỉ vì một câu con ở chửi cô là dân đen.



– Dân đen thì hiểu gì, quan bà cần gì phải chấp nhặt loại người này.



Con ở nói bên tai người đàn bà, nói thủ thỉ mà cả chục người nghe rõ, mọi người tâm thái ngồi xem kịch vui.



Mận hít sâu cười nói:



– Thưa bà chúng tôi đúng thật là dân đen nhưng theo tôi biết dân đen hay quan đều cùng một dân tộc đúng không ạ?



– Cô hỏi này làm chi?



– Thưa bà tại vì con ở nhà bà nói chuyện chói tai tôi nghe không được mới lắm miệng hỏi han thôi.



Không cao ngạo, mặt tươi cười từ đầu tới giờ, thái độ của Mận làm người xem cảm thán, nói cô là dân đen đúng kiểu vũ nhục giá trị con người.



Đâu đó trong đám người vẫn có người ghét người đàn bà kia chỉ vì quyền to người ta e ngại không dám nói.



Mận dám hỏi thẳng làm họ bội phục không thôi.



Ở đây ai không sợ quyền thế?



Mận không sợ đâu, cô biết giới hạn..



Quan bà kia mặt xanh mét chỉ maywj cô chửi:



– Cô ý nói tôi không biết quản con ở của mình?



– Cái này ai hiểu thì trả lời thôi.



– Cô….



Mận khó hiểu hỏi:



– Quan bà sao chỉ nói “cô” không vậy ?



– Cái cô này sao lảng chuyện khác thế, cô xem mà giải quyết việc này cho tôi đi.



– Chuyện gì ạ?



Mận tò mò hỏi nữa thành công khiến người nọ mặt biến sắc.



Mọi người ngơ ngác tới há hốc mồm…



Chuyện vải nhà cô đấy cô còn hỏi chuyện gì nhi….



Thật làm người tới muốn cúi mặt à.



Người đàn bà bị cô nói tới cứng lời, cô gái này tuổi còn trẻ mà miệng lưỡi như dao găm, nói chửi không lời thô tục.



Mận lại hỏi:



– Thế bà muốn nói gì nói đi chứ cứ trợn mắt nhìn con làm con hết hồn.



Hết hồn?



Trợn mắt?



Hai câu này thành công làm người đàn bà khó thở.



Mọi người nén cười to, bờ vai vẫn run run, con ở kia sắc mặt càng khó coi.



Nó tức tới mức run người, thầm chửi rủa…



” Chết tiệt, con đàn bà này nói cái gì không đâu.”



– Mắt nhắm lại ai cho cô trợn mắt nhìn tôi?



Bà phu nhân đỏ tía tai chửi mắng.



Mận lui hai bước đúng lý nói:



– Bác gái, bác sao nói vô lý thế, cháu đây có mắt thầy mẹ cho không được phép mở? Bác có đẻ ra cháu không mà cấm, mắt cháu thích nhìn ai thì nhìn cớ sao bác vô lý quá.



Bác gái:…..



Vài người thay cô đổ mồ hôi, hôm nay quan bà này tới gây sự quán vải nhỏ nhà cô không ai chen miệng nói vì sợ bị liên lụy, có người muốn nịnh bợ mới hùa theo, người thông minh nhìn cái biết ngay là gây dối hay thật sự.



Mận mặc cho ai đấy đen mặt, cô cười mỉm nói tiếp:



– Quan bà nếu muốn cho con không được mở mắt nhìn cũng cần có lý do, thầy mẹ con mang nặng đẻ đau tận chín tháng mười ngày mới đẻ ra con, sau lại tốn gạo nuôi nấng mười mấy năm còn chưa nói con không được nhắm mắt nói chuyện nữa là bà đây. Bà đôi khi quý vì chồng làm quan nhưng thưa bà con đây không vô học mà biết luật, dân đen chúng con đây không biết gì nhưng đạo lý làm người vẫn là biết đến!



Mận nói tới vẫn là kéo hết người giàu nghèo vào câu nói, giàu hay nghèo đều là dân đen trong miệng quan lớn.



Cô không muốn kéo hết vào, ai làm cô với cậu kẻ hèn hai người xa xôi vào đây không chỗ dựa dẫm đâu.



Muốn ngủ ngon cần to gan!



Cô cái người này tính tuy trầm lặng chính là gan lớn chút!



Đang nói này đó đối phương cố tình tới tìm việc, cô không ưa cậu Hoàng nhưng là ai làm cậu làm chồng cô chi cho khổ.



Cô không nói, không cãi lại người ta cho là làm quan bà là to quá quyền ngập đầu muốn hủy chuyến làm ăn này của cô, chốt tới đen đủi vợ chồng cô phải gánh.



Cô không nghĩ lời vừa ra có người liền cười nhạo:



– Hiểu luật ? Hiểu đạo lý? Thật lớn tiếng, nhưng là cô không biết chồng cô bán hàng dỏm à?



– Tất nhiên tôi không phải người thất học tới mức triều đình có lệ ra tôi lại không biết.



Cô phản bác người nọ sau liền chất vấn:



– Lại nói bà nói vậy bà biết bao nhiêu điều luật? Bà có biết tội vu khống đi quan sẽ chịu cái gì hay không? Nói đi nói lại tôi cũng chẳng biết bà là vợ ông quan nào nhưng nhìn cái thói chen lời người khác đã mất sang rồi!!



Người đàn bà kia sao biết trước mình vì lấy lòng quan bà mà bị Mận xỉa xói lại đâu, Mận miệng lưỡi sắc bén nói tới lòng nghẹn không dám trả lời.



Ngay cả quan bà còn mắt lạnh xem con mắt khác.



Cậu Hoàng cấm nuốt nước miếng, cậu dám nói cậu từ nãy cãi nhau với mấy người tới miệng khô mà chiếm không được lý.



Vợ cậu ra tay vài câu làm vài người to mắt nhìn.



Cậu ta không nghĩ Mận lại có tài ăn nói tới mức này!



– Không phép tắc gì cả?



Quan bà thẹn thành giận lạnh nhạt nói, Mận lại mắt đỏ nói:



– Quan bà trách oan xon rồi, là người ta không có ý thích chen lời người khác thôi, con đây cũng là khổ mới dám nói chứ nào dám cãi quan bà…



Quan bà rùng mình, bà ta rõ ràng cảm thấy Mận quá có thể nói giờ lại kêu mình oan!



Bà ta lý quá thiên chân, Mận hôm nay quyết lấy đạo lý cô nào yên, cô còn chưa nói xong đâu.



– Bà con cô bác giải oan cho con, vợ chồng con tận xa xôi ngoài phía bắc đi xuôi vào đây, gia đình không khá giả gì, nhà thì đông anh em, chồng thì câu nói câu không. Trong nhà vì muốn kiếm ít tiền năm nay trang trải, nói thật trong nhà còn hai em lẽ đang ăn không ngồi rồi chờ vợ chồng con nuôi nữa. Từ nhỏ không có nhiều tuổi thơ xa vời, 7 tuổi con đã bắt đầu phải học tính toán để về sau gả chồng biết làm ăn nuôi gia đình. Năm nay trong nhà đập nồi bán sắt mới lấy được một ít vải vóc muốn xuôi bán lấy ít lời cho một băm khấm khá lên thôi ai biết vào đây là nước lạ cái. Con không biết làm sao bèn nói cậu bán giá rẻ đi chứ khăng khăng bán giá bằng ở đây chắc chắn không đua nổi. Chúng con thật thà chất phát nào dám treo thịt dê bán thịt chó cho khách đâu! Vải này là người ở huyện con dệt ra đảm bảo chất lượng, giá rẻ vì không dám bán đắt sợ ế. Vì hoàn cảnh chúng con mới nhận bán rẻ đi mấy cái đồng tiền nhưng này có thể trách chúng con sao? Tại vì cuộc sống nó ép buộc à….



– Từ nhỏ phải lai lưng làm còn không phải nhà quá nghèo?



– Tuổi tới lấy chồng gặp được chồng thì còn phải cưới thêm vợ lẽ cho chồng đã vậy còn phải nuôi ăn ở chưa tính, ngày ngày con đây phải lo việc buôn bán sao cho cái tết ấm no cái này còn không phải do là dân đen không có tiếng nói sao?



– Lấy được số vải này đã kiệt sức rồi lấy đâu ra lòng tham đem hàng giả bán để quan bắt vô tù, lúc đấy chẳng phải còn tốn thêm tiền chuộc sao?



– Đang nói đến quan bà khăng khăng nói mua hàng nhà con, con bảo có chứng cứ không thì ấp úng, con thân phận thấp hèn không to như quan bà sao dám cãi bà, bà khinh thường con tới cả con ở cũng khinh, con sao muốn mình thấp hèn… Đây là do số cả rồi con phải chịu.



– Nói tới mắt nhìn, ai đẻ ra chẳng có mắt? Quan bà tự dưng cấm con không được nhìn là phạm vào điều cấm. Đến ông Hoàng tưởng cũng chưa tưởng cấm nói tới bà chỉ là vợ quan.



– Vợ chồng con cô đơn hai người không chỗ dựa, yếu lời giờ quan bà nói nhà con đây bán hàng không đúng là nhất định nhà con phải nhận sao? Các người làm quan là to lắm sao? Các người muốn vu oan cho ai là vu sao? Làm trái lương tâm không sợ đêm ngủ bóng nó đè à?



Mận nói một hồi, lời nói lệnh người hoa mắt.



Cái gì mà đập nồi bán sắt?



Từ nhỏ phải làm không phải nhà quá nghèo?



Mắt nhìn mà kéo ông Hoàng vào chi?



Vô tù? Tiền chuộc?



Gì mà do số cả rồi!!



Làm chuyện xấu không sợ bóng đè….!!!



Mận đúng là lý luận xuyên tận trời xanh.



Người xem càng đông chỉ dám dựng lỗ tai nghe một câu không chen lời.



Mận đem quan bà chỉ cây dâu mắng cây hòe, bà ta tức giận thiếu chút ngất xỉu.



Cô đem một đống lý do ra, giờ có người thử mở lời nói vào thế nào cũng bị bảo làm quan ép buộc dân đen.



Cách đấy xa vài người nhà của cải nhiều, có người có chức quan trong người càng nghe càng khiếp sợ, tự nhận mình làm dân đen áo đảo quan bà….



Mấy người miệng không nói tâm cùng hướng đến một ý.



Trước nay có một loại người đáng sợ chỗ là không biết sợ.



” Chân trần không sợ đi giày rách!”



Mận hiện tại chính là chân trần, quan bà đâu?



Tất nhiên là có chồng làm quan chức vị cao làm một người không có gì như Mận có gì để so.



Đối lập khập khiễng rõ ràng nhưng quan bà đó dám nói nửa câu, bằng không tai tiếng đầy mình, mang tiếng làm vợ của quan mà thua thằng chân đất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.