Hai người đi về đến nơi, Mận tính đi ngủ, cậu Hoàng lau mồ hôi dọn dẹp hàng hóa.
Mận thấy cậu vậy không nói gì đi ngủ luôn, cậu Hoàng bận rộn cả buổi trời tối nghỉ tay nhìn thấy cô đã ngủ từ hồi nào.
Không đám đánh thức Mận dậy, cậu Hoàng ngồi trên ghế uống nước nhớ lại ngày hôm nay cô vợ nhà mình mà hết hồn.
Cô nói quá nhiều, sức một người cãi lại hẳn quan bà đúng dã man!
Con ngẩn ngơ cầm chén nước, lâu lâu ngốc cười cười, Mận tỉnh dậy thấy hình ảnh ngu ngơ đấy cô tức giận gọi:
– Cậu còn ngồi ngây đấy làm gì thế?
Cậu Hoàng giật mình bản năng trả lời:
– Tôi…. Tôi đang đợi em !
– Đợi làm gì?
– Ờ thì….
Mận cả giận mắng cậu:
– Cậu không đi nấu cơm đi!
Cậu Hoàng ngớ người lấy tay chỉ mặt, miệng há to như quả trứng gà giống sợ hãi điều gì đó hỏi:
– Em… Em nói cái gì cơ?
Mận đứng dậy chắt cho mình cốc nước lặp lại lần nữa nói.
– Em nói cậu sao còn không đi nấu cơm đi ấy cậu nghe rõ chưa?
Cậu Hoàng lắp bắp nói:
– Em làm tôi đi nấu cơm?
– Vâng!
– Em nói thật đấy à?
– Vâng! Thật hơn đếm ạ.
– Tôi không biết nấu.
Cậu Hoàng rũ mắt nói, Mận cười lạnh mắng:
– Cơm cậu không biết nấu vậy cậu biết làm cái gì hả?
Cậu Hoàng ấp úng trả lời:
– Tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/2232749/chuong-72.html