Cuối cùng ngày định mệnh ấy đã đến, chập tối hôm qua Mai đã nhờ anh phụ trách vấn đề chuyển phát thư tín của nhân dân gửi đến địa chỉ của cô Dung Hạnh một lá thư. Trên thư chẳng viết gì nhiều ngoài lời đồng ý theo cô vào Sài Goòng nhận chức biên tập. Vé tàu đã được mua sẵn chỉ đợi người đi, rạng sáng ngày mùng 5 tết, dưới hiên ngôi chùa rêu phong đã bám đầy mái ngói, nhành hoa lê trắng ngần nay rụng rơi ít nhiều, có hai cô gái vui vẻ mỉm cười nhìn nhau.
Hạnh Dung rất vui vì kể từ hôm nay đã có người đồng hành cùng cô vào Nam ra Bắc. Còn Mai, nụ cười tươi tắn như tấm màn chói sáng che phủ lên nỗi đau đang đục khoét tâm can. Bây giờ thì Mai hiểu rồi, hiểu rõ lắm rồi: Tình yêu không thể xuất phát từ sự vị kỷ của một mình cô, mà yêu là từ bỏ, yêu...cũng chính là hy sinh. Cô đã sống cho bản thân mình quá nhiều mà quên mất phải quan tâm cậu, vậy thì Mai đành ra đi, mong rằng sẽ có người xứng với cậu, quan tâm cậu thật lòng và hơn hết...yêu cậu hơn Mai.
Cậu ơi...cậu ở lại giữ gìn sức khoẻ nhé, khi nào đủ dũng cảm...em sẽ lại quay về.
Trên con tàu đã cũ với vỏ ngoài gỉ sét, đoàn người nhốn nháo chờ đợi chuyến tàu từ Bắc vào Nam chuẩn bị khởi hành, tiếng người ta nhắc nhở nhau ngồi yên vị ở chỗ của mình, tiếng bánh xe lăn tròn vang lên cót két nghe rùng cả mình. Cây cối, đồng ruộng cứ thế lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mai/2978375/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.