Đã mấy ngày kể từ lúc Mai bỏ đi, cậu Quốc đã tận dụng hết quyền hạn, cậu chi ra không biết bao nhiêu là tiền bạc, vận dụng mọi mối quan hệ nhưng vẫn chẳng có kết quả gì. Mai biến mất tựa như tan vào mây khói vậy, nếu không có lá thư nhàu nát yên lặng nằm trên bàn kia, cậu Quốc còn ngỡ cuộc hôn nhân giữa cậu và Mai không có thật. Cô giống một nàng tiên được vị hoạ sĩ vô danh ngẫu nhiên điểm tô trên trang giấy, chỉ cần sơ sẩy một chút, nàng tiên ấy đã rẽ gió bay về trời, để lại chàng trai si tình ngày ngày chỉ biết ngước lên trời cao ngóng đợi.
Cậu Quốc đã vài ngày không thiết ăn uống gì, cậu chỉ ngồi ở đó đời đẫn ngắm nhìn bức thư nhàu nhĩ. Cậu vẫn giấu việc Mai mất tích với bố Hải mẹ Hằng, cậu không gửi lá thư còn lại vợ cậu viết về cho họ. Cậu tin rằng, một ngày nào đó Mai sẽ phải quay lại đây thôi, có thể Mai ghét cậu, hiểu lầm cậu thậm chí là không muốn thấy cậu nữa, nhưng bố mẹ Mai còn ở đây, cậu không tin cô sẽ không bao giờ trở lại.
Chị Là bưng mâm cơm đứng trước cửa thư phòng, nhà cửa giờ vắng tanh vắng ngắt, khóm hồng ngoài sân chán không buồn nở, vườn rau không được ai nhòm ngó đã héo đi ít nhiều. Cậu Quốc cho người làm nghỉ hết thành ra cả căn biệt phủ to đùng chỉ còn cậu, chị với cái Hoa. Con Hoa ngây thơ tưởng chừng như không biết gì, nhưng thực ra lại là người rành rọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mai/2978371/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.