Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiểu Tang bỗng thấy căng thẳng, muộn thế này rồi ai lại đến chứ? lẽ nào là tiểu thư được thả về rồi?
Tiểu Tang mở cửa ra, ngoài cửa lại không có một ai, một cơn gió lạnh thổi đến, Tiểu Tang vắt hai tay trước ngực xoa xoa bờ vai suýt xoa, trong lòng thầm niệm “A di đà Phật”, đang định đóng cửa mà thì đột nhiên một bàn tay giơ ngang ra trước mặt
“A.....” Tiểu Tang kêu lên thât thanh sợ hãi.
Cánh cửa bị kéo ra ngoài, Hoắc Thiệu Khiêm nghiến răng ngồi dưới đất dựa vào cửa: “Mắt em để đi đâu đấy? một người lù lù như anh mà không nhìn thấy à?”
Tiểu Tang vỗ tay vào ngực khi con tim đang đập loạn lên vì sợ hãi, cô nói tức giận: “Anh suýt nữa dọa chết tôi đấy!”
Hoắc Thiệu Khiêm đứng lên, rồi tự nhiên đi thẳng vào trong, ngồi xuống ghế sô pha.
Tiểu Tang nhìn thấy anh có chút căng thẳng, không biết anh định làm gì, chỉ biết đơ người ra nhìn anh.
Dường như tâm trạng anh không được tốt lắm, sắc mặt cũng có chút kì lạ, anh nói lạnh lùng: “Anh đói rồi.”
Anh coi đây là nhà hàng à?
Tiểu Tang mở miệng chẳng vui vẻ gì: “Không có gì cho anh ăn cả.”
Hoắc Thiệu Khiêm nhìn cô chằm chằm, Tiểu Tang cũng vênh mặt lên nhìn lại, hai người cứ như vậy sau khi nhìn nhau không chớp mắt, Tiểu Tang cuối cùng cũng bại trận rồi, cô lắc đầu đi vào nhà bếp.
Thực ra trong tủ lạnh có đồ ăn, nhưng Tiểu Tang chỉ nấu một bát mì, bỏ vào hai quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-len-giuong-cua-em/92883/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.