«Ha ha ha… Thứ này chơi thật vui ! Quả thực rất khôi hài ! » 
« Dận, ngươi xem ! Đó là đồ chơi bằng đường a ! Ta đi mua con báo về chơi » 
« Oa oa ! Bên kia có biểu diễn tạp kĩ ! Dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn ! Ha ha ha ha… » 
…. 
« Dận ! Đừng mãi trưng ra bộ dáng người chết được không ! Ha ha ha… » 
« Hừ ! » 
Lại hừ một tiếng, hừ hừ hừ ! Nam nhân này cũng chỉ biết nói hừ hừ ! 
Làm như không nhận ra, ta tiếp tục hành trình mới mẻ của mình, tưởng tượng đến biểu cảm vừa rồi của Dận thật thích a ! 
« Ha ha ha ha ! Ngươi xem ! Nơi đó có người bán mình chôn cha ! » 
Tiếng la của ta ngoài ý muốn thu hút nhiều ánh mắt người qua đường nhìn vào, dù thời điểm hiện tại đã là chiều tà. 
Trộm cười hai tiếng, ta biết hai chúng ta rất đặc biệt, hết sức khiến người ta chú ý. 
Ai nha ! Cũng đúng ! Thật không có biện pháp ! 
Thứ nhất vì tướng mạo quần áo của chúng ta khiến người khác chú ý, còn thứ hai… Đại khái cũng vì biểu hiện « nông dân mới lên tỉnh » này của ta đi ! 
Dận mạnh mẽ giữ chặt lấy kẻ đang lộn xộn là ta, nhéo lên lỗ tai. 
« Ngươi không thể im lặng một chút được sao ! Sợ người khác không biết ngươi là hoàng tộc sao ? » 
Hoàng tộc ? Không phải nông dân sao ? 
Dận thở dài, lại lắc đầu. 
« Bỏ đi, trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-khuynh-cuong-kieu/199232/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.