Hơn một tháng sau, sự tình phát triển ta đều nắm trong lòng bàn tay. Khách đến Cô quốc đều ở Dật Viên, cách Hàn Lâm cung của ta cũng không quá xa, đi bộ chắc khoảng hơn 10 phút. 
Dặn dò Ngọc Diệp làm vài việc, ta một mình tản bộ bên ngoài hoa viên Hàn Lâm cung. Thời tiết đã vô cùng ấm áp, cuộc sống bình lặng thoải mái như vậy, ta chỉ có thể từng giây từng phút tranh thủ hưởng thụ, bởi lẽ về sau cuộc sống sẽ biến thành một trò chơi đầy kích thích. 
Một Hoàng tử vô năng mất trí nhớ như ta hiện tại, không nghi ngờ gì hệt như một con mèo nhà suy sụp, như vật phẩm trang trí xa hoa, không có lực sát thương. Không, phải nói là một vật phẩm không đáng chú ý! Hoàng tử tự sát nhưng không ai hỏi thăm, sống chết mặc bây, thật sự hơi bùi ngùi một chút. So với phi tử bị nhốt vào lãnh cung còn đáng thương hơn. Bất giác khẽ cười một tiếng, chuyện này thật ra cũng tiện cho ta một chút. 
Một mùi hoa sen nhàn nhạt chợt bay tới khiến ta chú ý. Hơi giật mình, theo ta biết thì trong cung không trồng hoa sen. Mùi hoa sen nhàn nhạt này từ đâu đến? Trước đây ta còn muốn đào một hồ sen trong vườn nữa. Hít sâu một ngụm mùi hương nhẹ nhàng, so với những mùi hoa khác ngọt ngào và thanh nhã hơn. Trong lòng ngẩn ngơ, thân thể đã bất giác tìm tới nơi phát ra mùi hương… 
Dung mạo tuyệt trần, khí khái phiêu dật, tóc đen vương lên một thân ngoại bào trắng. Ta không khỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-khuynh-cuong-kieu/199222/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.