Chương trước
Chương sau
Những nụ hôn vụn vặt mà tham lam xen lẫn gặm cắn, chậm rãi đảo quanh xương quai xanh gợi cảm.
Từng đợt cảm giác chán ghét dấy lên trong lòng, Dận không khỏi cau mày, ánh mắt loé lên. Bàn tay vốn đang bị kẹp chặt ngay lập tức giãy ra, Vũ Linh Vân Tiêu đang chìm đắm trong hưởng thụ bỗng hoảng hốt vì không ngờ Dận còn đủ sức chống cự.
Nhanh chóng điểm huyệt Vũ Linh Vân Tiêu, Dận đẩy ra kẻ đang nằm trên người mình, lấy tay xoa lên chỗ ẩm ướt trên cổ và xương quai xanh. Nhìn thấy mấy điểm màu hồng, Dận không khỏi cau mày.
Vũ Linh Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng.
“Hừ ! Vũ Linh Kiêu Dận quả nhiên là Vũ Linh Kiêu Dận, bị điểm huyệt lại còn trúng nhuyễn cân tán mà cũng có khả năng phản kích”
Dận cười khẽ, nhìn Vũ Linh Vân Tiêu bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, nói. “Cháu à, ngươi từ đầu đến cuối đều quá nóng ruột và tự phụ rồi. Hừ!”
“Ngươi đã khôi phục công lực hoàn toàn, sao không ra cung mà còn ở đây nhiều ngày như vậy? Ngươi đúng là khiến người ta đoán không ra mà”
Lúc nói chuyện, ánh mắt như chim ưng lộ vẻ kiêu căng.
Dận sửa sang lại tóc mình một chút, nói. “Vì sao ư? Ha ha, ta sẽ cho ngươi biết vì sao”
Cúi người lục lọi trên người Vũ Linh Vân Tiêu một trận, trong chốc lát Dận liền tìm thấy chìa khoá và binh phù. Dận hướng về phía Vũ Linh Vân Tiêu đang hoảng hốt, nói. “Vì cái này”
“Vũ Linh Kiêu Dận! Ngày ấy đã giao ước rõ ràng, ta thả Mộ Quân Duệ, ngươi đưa ta binh phù. Thế nhưng ngươi đưa đồ giả, ta nghĩ mình hẳn là nên lấy lại vật mình nên có chứ!”
“Không sai, ngươi hẳn là nên lấy lại”. Dận cười cười ngồi vào bàn bên cạnh, rót cho mình một chén trà, chậm rãi nói. “Từ lúc bị bắt giữ ở Cô quốc ta đã cảm giác bên người có gian tế”. Dận dừng một chút, tiếp tục nói. “Thế nhưng không ngờ là Hoá Nam, kẻ theo ta đã lâu. Để nghiệm chứng phỏng đoán của mình, ta liền thuận theo sắp đặt của ngươi, đem binh phù giả dụ ngươi thả người, rồi đem binh phù thật giao cho Hoá Nam. Hắn quả nhiên đem binh phù đưa ngươi, vậy cũng xem như thực hiện giao ước rồi nhỉ?”
“Ha ha ha! Dận, ngươi quả nhiên thông minh. Sau đó ngươi lại tương kế tựu kế một lần nữa lấy lại binh phù chứ gì?”
“Không sai. Ta cùng ngươi lớn lên, thói quen của ngươi ta cũng biết chút đỉnh, những thứ quan trọng luôn giấu trên người. Mà thường ngày muốn cùng ngươi tiếp cận rất khó, cũng chỉ có thể chờ ngươi tự đưa tới cửa”
Vũ Linh Vân Tiêu tự giễu nói. “Ha ha ha! Hoá ra ngươi biết tình cảm ta dành cho ngươi rồi phải không?”
“Ừ”
Dường như không muốn nói nhiều về đề tài cấm kị này, Dận đơn giản đáp lại một tiếng. Hắn sớm nhìn ra sự ỷ lại của đứa cháu này với mình từ lâu đã biến chất, mà loại tình cảm loạn luân này sao có thể tiếp thu? Nhưng thứ tình yêu mập mờ này lại giúp hắn sống đến ngày hôm nay, nghĩ tới đây, Dận không khỏi trở nên tức giận.
Buông ra cái chén bị nắm chặt đến mức vỡ tan, Dận túm lấy Vũ Linh Vân Tiêu, nhét một viên thuốc vào miệng hắn.
“Đây là hoá công tán, bây giờ ta giải huyệt cho ngươi, dẫn ta đến phòng ngươi”
“Lấy chìa khoá của ta rồi đến phòng ta, Dận thật là hiểu ta mà”
Vũ Linh Vân Tiêu nhìn Dận, nói. “Nếu như không phải là ngươi thì người hiểu ta như vậy đã sớm luân hồi không biết bao nhiêu lần”
“Ha ha, đi thôi!”
“Chờ chút, ta muốn biết ngươi như thế nào giải được huyệt đạo?”
Dận không nói gì. Chuyện này phải coi như công của Mộ Quân Duệ, trước khi đi đã cho Dận một đống thuốc linh tinh. Hơn một tháng rồi, bây giờ đã là đầu mùa thu…
………………………………………………………………..
Mộ Quân Duệ đã dùng ba nghìn binh đánh tan ba vạn quân Cô quốc. Trước tiên, Mộ Quân Duệ dẫn quân lên núi, sau đó phái “Tử Thần” ám sát tướng lĩnh, khiến cho quân địch hỗn loạn. Binh lính không có tướng nhất thời chia năm xẻ bảy không biết làm sao, Mộ Quân Duệ lập tức dùng độc khiến tam vạn đại quân tan tác, sau đó lại chiêu hàng, hơn một vạn quân Cô quốc còn lại toàn bộ đầu hàng.
Lúc này, danh tiếng Mộ Quân Duệ đã vang xa toàn quốc. Danh tiếng đã có, bèn thuận tiện đoạt quyền!
Ô Phương quốc, Hàm Lâm cung.
Mộ Quân Duệ nhàn nhã nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt mình. Bích Sơn Nguyệt là một nữ nhân thông minh, nhìn sự tình phát triển gần đây nàng đã hiểu rõ giang sơn không phải của Thái tử, mà nằm trong tay nam nhân nhìn lưu manh nhưng thực ra lại thâm sâu khó lường này.
“Ha ha, Sơn Nguyệt, ngươi khiến ta bận rộn không ít a”
Mộ Quân Duệ gác chéo chân, cầm một quyển sách nhỏ, cầm cây bút lông chưa quen dùng lắm để quyết định sống chết của chủ nhân mỗi cái tên.
“Quân Duệ, ta…”
Ba!
“Ngươi thật to gan! Dám đánh ta?”
Bích Sơn Nguyệt khó tin ôm lấy gương mặt bị thương. Nàng chưa từng tức giận như vậy, nhưng lại không dám làm càn trước mặt người đàn ông này. Nàng chỉ có thể oán hận nhìn nam nhân xa lạ không biết từ lúc nào được Mộ Quân Duệ giữ bên người.
“Dám gọi thẳng tên Quân Hoàng, một cái tát chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi”
Tu La liếc nàng, uy hiếp.
Bích Sơn Nguyệt nhìn Mộ Quân Duệ, thấy hắn không hề phản ứng, vẫn vẽ vời trên sách như cũ, cũng chỉ có thể nuốt xuống cục tức, nức nở. “Hu hu…”
“Chậc chậc! Ta sợ nhất nghe nữ nhân khóc”
Mộ Quân Duệ buông bút, xoa xoa thái dương, nói. “Sơn Nguyệt, ngươi đến đây có việc gì không?”
“Quân… Quân Hoàng”
Bích Sơn Nguyệt sửa miệng, lau nước mắt nói. “Ta biết Quân Hoàng trách ta lần trước tự ý phái người làm việc, nhưng ta biết Quân Hoàng trúng kế người kia, sợ ngươi gặp nguy hiểm nên mới phái người đi nha! Quân Hoàng, tha cho ta, lần sau, không, không có lần sau, ta tuyệt đối sẽ không tự tiện chủ trương nữa!”
“Ha ha, ta có trách ngươi sao?”
Mộ Quân Duệ đứng lên, vuốt ve gương mặt đỏ bừng của Bích Sơn Nguyệt. Nói gì thì lần đó cũng xem như cơ hội thúc đẩy quan hệ giữa hắn và Dận, hơn nữa Bích Sơn Nguyệt cũng còn chút tác dụng, chưa cần giết.
“Quân Hoàng”
Bích Sơn Nguyệt đang muốn tựa vào thì Mộ Quân Duệ ánh mắt nhất thời lạnh xuống. Bích Sơn Nguyệt lúng túng dừng lại.
Tu La giễu cợt nhìn nàng.
“Nếu không có việc gì thì ngươi lui xuống đi, ta còn có việc muốn làm”
“Quân Hoàng! Không có việc của ta sao? Chuyện thái tử…”
Bích Sơn Nguyệt không phải nữ nhân dễ dàng rút lui như vậy.
“A, ngươi không nói ta suýt nữa quên mất! Ha ha ha…”
Mộ Quân Duệ búng tay, nói. “Sơn Nguyệt, ngươi trở về kích thích thái tử dẫn quân xuất chiến là được”
“Quân Hoàng anh minh”
Mộ Quân Duệ cười khẽ, hắn phải nắm chặt thời gian. Hiện tại lập được công lớn, trong lúc xuất chinh đã âm thầm diệt trừ mấy kẻ chướng mắt, giờ chỉ còn lại Thái tử cùng An quốc vương tự xưng vương chốn biên cảnh kia thôi.
“Quân Hoàng, ta….”
Bích Sơn Nguyệt đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
“Chuyện gì?”
“Ta… ta có thai với Quân Hoàng”
………………………………………………………………..
Lời Translator:

Đúng là nhờ Vân Tiêu thương Dận nên Dận mới sống được tới giờ. Sad but true ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.