“Chủ tử, Định quốc tướng quân đang chờ bên ngoài”
“Ừ, lui xuống làm việc của ngươi đi”
“Vâng”
Trong lòng Ngọc Diệp dù hơi kinh ngạc về cách làm việc của chủ tử, nhưng ở bên cạnh hắn lâu ngày cũng thành quen, không nói nhiều mà lui ra.
Ngón tay thon dài ma sát chiếc nhẫn kim cương tinh xảo ở ngón áp út, bộ dạng biếng nhác trước sau như một, Mộ Quân Duệ liếc nhìn nam tử tuấn mỹ bên cạnh, kẻ đã từng là tử tù, mà nay trở thành thuộc hạ của hắn – Tu La.
“Ta trông đẹp mắt như vậy sao, Tu La?”
Mộ Quân Duệ không phải không nhận ra cặp mắt màu đen đã nhìn mình một lúc lâu.
“Quân Hoàng”
Thấy Tu La hoảng hốt cúi đầu, Mộ Quân Duệ giễu cợt cười một tiếng. Như vậy cũng không tốt lắm.
“Ngươi thích ta sao?”
Mộ Quân Duệ giơ chân lên, vung vung.
“Xin Quân Hoàng tha tội!”
“Ha ha, cần gì sợ đến vậy, ta cũng không ăn thịt người!”
Mộ Quân Duệ bước tới, ngón tay nâng lên cái đầu cúi thấp hết mức của Tu La.
“Rất đẹp, màu đen thẳm, dường như có thể trông thấy bóng dáng hắn…”
Vẻ dịu dàng trước mắt Tu La chưa bao giờ gặp qua, như dòng nước ấm làm tan băng, khiến người ta say đắm…
“Quân Hoàng…”
Tu La bất giác kêu lên. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân kì lạ này, trái tim Tu La cũng đã thuộc về hắn. Khí phách của hắn, vẻ tà mị của hắn, thủ đoạn của hắn, tất cả của hắn đều khiến Tu La rung động.
“Suỵt! Đừng lên tiếng!”
Ánh mắt dịu dàng trong phút chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-khuynh-cuong-kieu/1333172/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.