Sân vườn sáng mùa hạ đầy mát mẻ, ánh sáng chan hoà, cây cối xanh biếc. Thỉnh thoảng vài tiếng chim hót lanh lảnh như chuông ngân cất lên, tăng thêm sức sống cho khung cảnh yên tĩnh. Đây vốn dĩ nên là thời khắc tươi đẹp… 
“A a! Thân ái tha cho ta đi! Lần sau ta không dám nữa!” 
“Lần sau? Hừ, ngươi còn tưởng có lần sau ư?” 
“Dận bảo bối, cẩn thận đừng làm bị thương nguồn tính phúc của vợ chồng nhà ta a!” 
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Ngươi đứng lại cho ta!” 
“Thân ái đừng kích động như vậy được không, cẩn thận thân thể của ngươi!” 
“Mộ – Quân – Duệ! Ngươi còn nói thêm một chữ nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi!” 
“Đánh là thương, mắng là yêu. Thân ái, ngươi yêu ta như vậy, vi phu thật hết sức cảm động!” 
“Vậy thì tiếp nhận tình yêu mãnh liệt của ta nè!” 
“Trời ạ! Mưu sát chồng kìa!” 
… 
“Rắc” 
Tình hình hỗn loạn vì một âm thanh đột nhiên vang lên mà tạm dừng. 
“Gãy rồi…” 
“Đến đây, ta giúp ngươi nối xương” 
Một buổi sáng tươi đẹp, sung mãn và đầy sức sống. 
… 
“Ai da, nhẹ chút” 
“Ngươi có phải nam nhân hay không, câm miệng cho ta!” 
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng động tác trên tay vẫn nhẹ hơn. 
Dận chỉ hơi sơ ý một chút, hai người chỉ hơi vô tâm một chút, thế mà đã làm gãy tay Mộ Quân Duệ, tạo thành tình huống lưỡng bại câu thương hiện tại. “Ta có phải nam nhân hay không chẳng lẽ ngươi không biết? A a, nhẹ, nhẹ chút!” 
“Hừ!” 
Đã qua buổi trưa, cánh cửa gỗ ngăn ánh nắng mặt trời hắt vào, bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-khuynh-cuong-kieu/1333170/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.