Chương trước
Chương sau
Nếu xung quanh vắng người, ta nhất định không khách khí giết ngay nữ nhân ồn ào này…
« Ô… ô… »
Khóc sướt mướt – phiền !
« Ô… ô… »
Nha đầu xấu tính, đừng bắt chước mỹ nhân khóc « lê hoa đái vũ », kiểu như ngươi chỉ có thể đem « dơ bẩn đáng ghét » ra hình dung !
Nhìn nam nhân điềm tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi « ma âm » bên cạnh, ta bước lên phía trước. Xem ra đừng hòng hi vọng hắn nói gì đó ngăn cản nữ nhân này. Có điều, không biết là hắn không muốn ngăn cản, hay đang vì chuyện lúc nãy mà lâm vào trầm tư.
Thôn nữ này – phá hỏng chuyện tốt của ta, vừa xấu xí vừa khóc lóc ồn ào ! Thôn các ngươi bị bệnh truyền nhiễm liên quan gì đến ta ? Đừng khóc nữa !
Ta bắn qua một ánh mắt sắc bén, âm thanh ồn ào nhất thời ngừng lại – rốt cuộc yên tĩnh.
Ân ? Đó là gì ?
Ngay lúc ta quan sát bốn phía, đột nhiên phát hiện được vài đoá hoa đỏ rực, dường như mọc rất nhiều xung quanh.
« Đến, đến rồi… »
« Ân ? »
Ta đang lạc vào trầm tư bỗng ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi nhíu mày.
Thật là một ngôi làng hoang vu, mặc dù bốn phía rừng cây rậm rạp, phong cảnh xinh đẹp, nhưng lại tản ra âm khí. Ta luôn mẫn cảm với hơi thở tử vong. Nơi đây nhất định có không ít người chết, hơn nữa không khí còn dơ bẩn khiến người ta buồn nôn.
« Bệnh truyền nhiễm mà không đi tìm đại phu sao ? »
Dận lạnh lùng hỏi như một kẻ ngoài cuộc.
« Ô… Chúng ta rất nghèo, ở trên núi cao, đại phu không chịu tới. Hiện tại, hiện tại… »
Ta xoa xoa huyệt thái dương, nói. « Ta có thể giúp các ngươi chữa bệnh »
Vừa nói xong, hai người bên cạnh đồng loạt nhìn ta.
Thôn nữ cảm động rơi lệ đầy mặt, một tay lau sạch nước mắt nước mũi.
« Ô… thật sao ? Thật vậy sao ? »
Ta không để ý nàng, chỉ nói. «Chuẩn bị hai căn phòng tốt nhất cho chúng ta, nhanh đi, không thì ta đổi ý ! »
Thôn nữ vừa nghe, ngốc nghếch lau mặt rồi vội vàng chạy đi.
« Ngốc thật, cũng không sợ chúng ta nói dối »
« Hừ ! Đây không giống với tính cách của ngươi »
Dận vỗ vỗ cỏ dại dính trên y phục, ung dung bước về phía ngôi làng.
« Ha hả ». Rốt cuộc chịu nói chuyện rồi sao ? Từ sau chuyện bên con suối thì hắn luôn buồn bực im lặng, cho dù làm bộ như thế nào đi nữa cũng không che giấu được nội tâm a !
« Này ! Chờ ta một chút, ta không biết « lăng ba vi bộ » nha ! »
Ban đêm, nằm yên trên giường, tuy rằng tốt hơn nhiều so với đống cỏ khô, nhưng ta lại đột nhiên nhớ đến cảm giác ấm áp và tự do tự tại kia.
Người trong thôn này không biết là ngốc hay quá mức chất phác mà không thèm hỏi han lai lịch của chúng ta, đầu tiên là chiêu đãi rất nhiều món ăn ngon, sau đó bố trí hai căn phòng theo yêu cầu của chúng ta, tuy rằng không bằng hoàng cung biệt viện, nhưng cũng rất thoải mái, cách biệt với bên ngoài.
Mà thôi, mà thôi !
Ta cũng không thể nổi giận với những người chất phác như vậy. Chuyện trưa nay đành xem như vận mệnh trêu ngươi. Thứ nào dễ đến thì cũng rất dễ đi.
Chi chi… Chợt nghe một tiếng động nho nhỏ ngoài cửa, ta cảnh giác ngồi dậy.
« Ai ? Nghê Thường ? »
Thấy người tới, ta bất giác thở phào.
Chủ tử, Nghê Thường đến chậm, thỉnh chủ tử trách tội ! »
Nghê Thường mặc y phục dạ hành, quỳ gối trước mặt ta. Ta đóng cửa tắt đèn ngồi xuống giường.
« Ngươi có thể tìm đến nơi thâm sơn cùng cốc này cũng coi như không tệ »
Ta gác chân, bộ dạng lưu manh, chậm rãi nói. «Chuyện ở Yên Hoa các có phải do ngươi làm không ? »
Người trước mặt khẽ run lên, cái đầu xinh đẹp đập mạnh xuống nền đất.
« Thuộc hạ làm việc không tốt, đáng chết vạn lần ! Thỉnh chủ tử nghiêm phạt ! »
Ta nâng đầu nàng lên, trên trán quả nhiên chảy máu.
« Nghê Thường, trong lúc ngươi bị đánh gần chết, là ai cứu ngươi ? »
« Là chủ tử »
« Là ai chữa bệnh cho cha mẹ ngươi ? »
« Là chủ tử ! Nghê Thường cả đời cũng không đủ báo đáp »
Ta vỗ nhẹ hai vai run rẩy của Nghê Thường.
« Vậy ai là chủ tử của ngươi ? »
« Chủ tử… ta… »
Nghê Thường nghẹn ngào nói không nên lời, đôi mắt phượng tràn ngập hối hận, tự trách, sợ hãi…
Ta nói đầy thâm ý. « Nghê Thường, ngươi phải hiểu, có người ngươi trăm ngàn lần không nên đụng vào. Việc này cũng không thể tha thứ, quay về tự phạt 20 roi đi »
Nghê Thường là sát thủ Bích Sơn Nguyệt huấn luyện từ nhỏ, một lần thất thủ suýt bị Bích Sơn Nguyệt đánh chết thì được ta giúp đỡ. Nàng là nữ nhân thông minh, lại khó tránh khỏi do ảnh hưởng nhiều năm mà sinh ra phục tùng cùng tâm lý sợ hãi với Bích Sơn Nguyệt. Hết lần này ta tin rằng nàng sẽ hiểu ra.
« Tạ ơn chủ tử ! »
« Kể rõ ra đi »
« Vâng. Nô tì gần đây điều tra về Dận công tử, lần này hắn đến Cô quốc dường như sẽ gây bất lợi cho chủ tử… »
« Vậy thôi sao ? »
« Vâng »
Ta lẳng lặng nghe Nghê Thường báo cáo. Nàng dường như kinh ngạc với sự bình tĩnh của ta, nhưng ngại thân phận chủ tớ mà không dám nói nhiều. Ta cũng không định giải thích với nàng.
« Nghê Thường, gọi mấy đại phu giỏi bào chế thuốc, dựa vào đơn thuốc này sắc thuốc. Hoa anh túc ở gần đây mọc nhiều vô số kể, lúc bọn ta rời đi, ngươi phải phụ trách vun trồng ». Đến làng này ngẫu nhiên nhìn thấy xung quanh có một lượng lớn hoa anh túc, rất quý ! Rất hợp ý ta, dẫu sao đây cũng là một trong số những chuyên môn của ta a !
« Vâng »
Nghê Thường vẫn quỳ trên mặt đất đợi chỉ thị của ta. Trong lòng ta kịch liệt đấu tranh, hỏi… hay là không hỏi đây ?
« Nghê Thường, ngươi biết cảm giác yêu một người là sao không ? Ta muốn nói đến tình yêu nam nữ ấy »
Sau một lúc suy tư, ta đem vấn đề nhiều năm trong lòng ra hỏi. Trong kiếp này, vấn đề trên không biết mở miệng hỏi thế nào, càng không biết hỏi ai. Phụ mẫu ư, ta là cô nhi, không thể. Anh em ư, ông trùm đệ đệ mà ta phải nhảy xuống biển để trốn đang cách ta rất « xa », hơn nữa hắn cũng rất máu lạnh.
Ta rất muốn tìm hiểu tình trạng hiện tại của mình, là nhất thời ham mê con mồi như xưa, hay là… một thứ tình cảm khác chưa từng nếm trải ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.