Tới hiện tại, Nam Khiếu Hoàn đã mở mắt qua hơn nửa đêm, đến khi trời tờ mờ sáng mới không chống cự nổi nữa mà ngủ thiếp đi. Vu Diệp thức dậy rửa mặt chải đầu xong, dùng ngón tay nhẹ vuốt phẳng lại cái nhíu mày vô thức trong lúc ngủ của nam nhân, sau đó giúp y dịch hảo góc chăn một lần nữa, mới buông màn xuống đứng dậy rời đi.
Hắn đi đến thiên điện, ngoài dự liệu của hắn nam hài cũng đã sớm thức dậy. Vốn đã chuẩn bị đủ các loại phương thức gọi người rời giường, nhất thời lại không còn chỗ dùng, nội tâm thanh niên không khỏi dâng lên vài tia buồn bực nho nhỏ. Mà cảm giác buồn bực này cũng rất nhanh đã biến mất, sau khi hắn cùng Ti Hoàng Nam Dập dùng xong điểm tâm sáng, nghe nam hài nhanh nhẹn trả lời những câu hỏi hắn chuẩn bị đêm qua.
Nhìn bộ dạng Ti Hoàng Nam Dập đứng thẳng sống lưng, cúi đầu liễm mi, rõ ràng đang bất an không yên, nhưng trên mặt vẫn ngụy trang thành bộ dáng chửng chạc nghiêm cẩn, Vu Diệp cong cong khóe môi nhẹ cười. Mấy câu hỏi này là dựa vào trí nhớ của hắn trước kia mà đề ra, ở kiếp trước chuyên dùng để khảo nghiệm chỉ số thông minh của những đứa trẻ tám chín tuổi. Ti Hoàng Nam Dập trả lời đúng tất cả, cho nên nói... chẳng lẽ mình chỉ tùy tiện chọn đại một hài tử, lại vô tình chọn đúng hài tử thiên tài có IQ cao sao? Nhưng không biết EQ thì thế nào... Bất quá theo quan sát của hắn hôm qua, ngoại trừ có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-han-trong/1506170/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.