Bầu không khí giữa hai người một mảnh trầm mặc.
Đau đớn cùng chua xót nơi lồng ngực giống như bụi gai bén nhọn, từ trái tim nhanh chóng lan tràn, quấn quanh thân thể hắn. Cảm giác vô lực khi không nhận được lời đáp lại nào khiến hắn cảm thấy vô cùng thất bại.
Từ lần đầu tiên mở mắt tại thế giới này, nhìn thấy Nam Khiếu Hoàn, hắn vẫn cứ vô thức để ý tới người nam nhân này. Y tựa như bảo thạch chưa thành hình, đơn thuần chất phác, dễ dàng hấp dẫn hắn. Sự trầm mặc của y, sự ẩn nhẫn của y, sự kiên trì của y, làm cho tim hắn đập thình thịch, mà lòng trung thành tuyệt đối của y dành cho Mộ Hàn Trọng, chính là điều hắn yêu thích nhất ở y.
Thế nhưng, giờ khắc này, Vu Diệp lại cực kỳ căm hận hai chữ ‘Trung thành’ kia.
Hai chữ ấy làm cho Nam Khiếu Hoàn luôn phục tùng thuận ngoan, làm cho Vu Diệp có thể tùy tiện yêu cầu mọi thứ, nhưng đồng thời cũng chính là lớp màn che phủ tầm mắt y, biến thành trở ngại giữa hai người.
Vu Diệp bỗng nhiên lại thấy muốn cười, vì thế, hắn nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp chậm rãi vang lên trong phòng. Nụ cười kia tràn ngập buồn bả vô lực, tuy rằng rất khẽ, nhưng nghe vào tai người dưới đất, lại là vô cùng nặng nề.
Nam nhân quỳ rạp trên mặt đất, lợi dụng tóc dài rủ xuống che đi biểu tình trên mặt mình, thân thể bất giác run rẩy.
Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, có thị nữ thấp giọng nói: “Chủ thượng, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-han-trong/1506149/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.