“Là một đàn ngựa hoang!”
Nam Khiếu Hoàn nhìn về hướng đầu con suối, thấy một đàn ngựa đen, tiếng vó ngựa càng ngày càng rõ ràng, đàn ngựa đang hướng về phía bên này lao tới, theo sát phía sau đàn ngựa, có một nhóm người đang kiệt lực giục ngựa truy đuổi. Khi cách còn không quá xa, Nam Khiếu Hoàn nhìn thấy trong tay nhóm người kia đều cầm một cây gậy trúc, ở phần đầu gậy, là một cái thòng lọng.
Nam Khiếu Hoàn buông bàn tay cầm trường kiếm bên hông, quay lại hướng Vu Diệp vừa mới đứng dậy nói: “Chủ thượng, nơi này nguy hiểm, chúng ta tới rừng cây bên kia lảng tránh một chút, được không?”
Nhưng Vu Diệp không trả lời ngay, mà là hưng trí bừng bừng nhìn chăm chú đàn ngựa hoang đang leo tới kia, Nam Khiếu Hoàn nương theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nháy mắt, liền biết chủ tử nhà mình đang nhìn cái gì.
Đây là một đàn ngựa tầm ba mươi con, phần lớn là ngựa nhỏ, nhưng chạy ở đầu đàn, lại là một con ngựa to lớn uy phong toàn thân tuyết trắng, nó linh nhĩ viên đề [tai hình chuông, móng tròn], lông sáng ngời, cái bờm thật dài theo gió phất phới, chạy giữa một đàn toàn là ngựa đen, vô cùng nổi bật đáng chú ý. Cát bụi theo bốn chân của nó bay tán loạn, mạnh mẽ và tao nhã, như một sự kết hợp hoàn mỹ dung hòa trên thân con hùng mã này. Con ngựa trắng này là đang chạy trốn, nhìn quanh bốn phía, nó không ngừng hí vang, phát ra mệnh lệnh với đồng bạn phía sau, đàn ngựa ở phía sau chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-han-trong/1506110/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.