“Tạ ơn quân thượng.” Diệp Kiến hành lễ xong, đi tới vị trí cách Thiệu Chích Đan một ghế ngồi xuống. Phong Nhiễm Trần cũng cất bước, lười biếng ngồi vào vị trí phía sau Kỳ Hồng Anh.
Vu Diệp đem tầm mắt chuyển tới trên người Diệp Kiến, vừa rồi những người khác đều bị giật mình với lời nói của Phong Nhiễm Trần, còn hắn thì vẫn tỏ ra như đang suy nghĩ điều gì, chắc hẳn có chuyện muốn nói: “Diệp môn chủ có điều gì cứ nói, xin đừng ngại.”
Diệp Kiến trầm ngâm một hồi, mở miệng: “Kỳ thật, chức Bắc đường đường chủ này, có một người thích hợp nhất.”
Lời này vừa nói ra, ba vị đường chủ còn lại đều không quá kinh ngạc, hiển nhiên đều đã biết hắn muốn nói tới ai. Kỳ Hồng Anh yên lặng nhìn Diệp Kiến, Thiệu Chích Đan khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười đầy tà khí. Lòng hiếu kỳ của Vu Diệp nổi lên, xem ra nhân vật này không đơn giản a, lập tức tiếp lời: “Ai?”
“Niên Trụ Liễn.”
“Ân?”
Khi Vu Diệp còn đang lật tìm những thông tin liên quan đến cái tên này trong đầu mình, bên tai liền truyền tới một thanh âm già nua nhưng vô cùng hữu lực, hàm chứa uy nghiêm chậm rãi nói: “Quân thượng, bỏ qua chuyện hắn là con nuôi của Hà Duyên Khâm, Niên Trụ Liễn vẫn chưa đủ tuổi, đảm đương không nổi chức vị lớn như thế!”
Nói chính là Nhâm Diệp, người nãy giờ vẫn luôn bảo trì trầm mặc.
Theo quy định của Dận Quốc, người mười bảy tuổi trở lên mới được đội mũ quan, mà Niên Trụ Liễn này vẫn chưa đủ mười bảy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-han-trong/1506072/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.