Ba Yến ngồi cùng xe với bà Ba, Hai Hạnh và Trân Quý thì ngồi cùng một xe. Lúc nãy vì giận dỗi cậu Hai nên cô vừa ngồi vào trong xe đã ra lệnh cho tài xế chạy đi gấp, không để ý là bà Ba cũng đang ngồi ở trong xe. Đợi sau khi bình tâm lại, quay sang đã thấy bà Ba tròn xoe mắt nhìn cô, làm cho cô vừa xấu hổ vừa không biết phải giải thích thế nào. Cũng may là bà Ba không bắt bẻ, chứ nếu bà Ba có mắng thì cô cũng xin ngồi im mà nghe, không dám nói lại dù chỉ là một lời.
Ba Yến cúi khẽ đầu, để lộ ra cần cổ trắng muốt, tóc cô búi nhẹ ở sau đầu, màu tóc đen mun, mềm mại mượt mà.
Ba Bà quan sát cô một hồi đã lâu, trong lòng bà cực kỳ tán thưởng về vẻ ngoài của cô gái này. Cái danh đệ nhất mỹ nữ cũng không hề sai một chút nào, Ba Yến thật sự là rất đẹp, một vẻ đẹp không hề đại trà, đẹp đến mức tuyệt đối. Bà thật sự chưa từng nghĩ là có người lại xinh đẹp tới mức như thế này, ba mẹ phải hoàn hảo đến thế nào thì mới có thể sinh ra một cô con gái cốt cách như ngọc như ngà được như thế này cơ chứ?
Trân Quý đã rất xuất sắc trong mắt bà rồi, nhưng nếu đem so cô ấy với cô Ba Yến này thì quả thật là không sánh bằng. Thanh Yến đẹp như tiên nữ vậy, nét đẹp ngọt ngào không lẫn được với bất kỳ ai!
– Cô Ba đừng cúi đầu nữa, người ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-hai-ky-bi-truyen/2638673/chuong-17.html