Sự lo sợ của Hai Hạnh quả thật không có sai, bởi lúc bà Hai biết tin, bà đã giận đến mức tay chân run rẩy, trong lòng bà tức đến mức muốn bỏ mặc Hai Hạnh mà không thèm để tâm đến. Nhưng sau khi nghe dì Thảo khuyên nhủ, bà cuối cùng cũng nén nhịn cơn tức về sự ngu dốt của Hai Hạnh mà đi tới “cứu” con dâu tương lai. Dì Thảo nói đúng, Hai Hạnh mà được bà cứu lần này thì tương lai về sau, bà không cần lo con dâu lớn của bà sẽ cãi lại lời bà. Con dâu ngu dốt thì có thể dạy dỗ từ từ, miễn sao con dâu là do bà chọn thì cỡ nào cũng được.
Vội vàng đi tới phòng của Hai Hạnh, lúc bước vào phòng, bà Hai phải nói là giật mình khi thấy đồ đạc lộn xộn, túi lớn túi nhỏ để đầy trên nền nhà. Hai Hạnh bị người làm giam lại, nước mắt ngắn dài nhìn bà Hai cầu cứu. Còn con trai lớn của bà thì lại nhìn bà bằng ánh mắt hờ hững, một câu chào hỏi cũng không có…
– Chuyện gì vậy? Đồ đạc là sao đây? Có chuyện gì hai đứa từ từ nói, sao lại làm ầm lên tới mức này, người ta nhìn thấy rồi dị nghị thì sao?
Thế Phong nghe mẹ mình hỏi, biểu cảm của anh cực kỳ hờ hững, âm giọng nhàn nhạt nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết.
– Chắc mẹ cũng biết chuyện gì rồi mà phải không, con cũng không muốn nhắc lại, rất dơ miệng. Con là đang định đưa cô Hạnh về nhà, may mà mẹ tới kịp để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-hai-ky-bi-truyen/2638643/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.