Tần Mộ Đông mở cửa xe, Diệp Sơ Thần đuổi theo bước chân anh, bám vào người anh, ngón tay đan vào nhau, thỉnh thoảng nhìn vào đũng quần anh, anh mặc quần thường nên nhìn thì thấy không rõ lắm.
“Anh kìm chế vậy không thấy khó chịu à?"
Khi anh không trả lời, cô lại hỏi: "Trước đây anh giải quyết vấn đề sinh lý như thế nào, đừng nói là dùng tay chứ, anh có giỏi khoản này không?"
Tần Mộ Đông cúi đầu nhìn cô, cô cảm thấy không thoải mái khi bị anh nhìn chằm chằm, cúi đầu nhìn xuống đất.
"Như nào gọi là tài giỏi? Như nào gọi là không tài giỏi?" Giọng nói của anh rất thấp, tràn đầy mùi vị của hormone, Diệp Sơ Thần cắn môi, kiên trì đến cùng: "Thì anh cũng chịu thử với em đâu, làm sao em biết được anh có tài giỏi hay không."
Tần Mộ Đông siết chặt tay cô: "Trong đầu toàn nghĩ mấy cái gì vậy hả? Ăn cái gì?"
Diệp Sơ Thần nói đầy tự nhiên: "Đó là vấn đề bản năng (*),trong ký túc xá thì chỉ có em có bạn trai nhưng giống như không có, tụi nó ngày một tháng năm đều ra ngoài chơi, bây giờ đâu phải thời đại đó của anh nữa, làm gì còn bảo thủ như vậy, thích là phải "làm"."
(*) Cụm gốc: 食, 色,性也” (thực, sắc, tính dã: thực dục và tính dục, đó là bản năng - “Luận ngữ”)
Tần Mộ Đông ngắt lời cô: "Ăn lẩu, thịt nướng, hay là món gì?"
“Ăn anh.” Cô nhón chân tới gần anh, nói lời mập mờ.
Tần Mộ Đông ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-dong/3428983/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.