*Reng reng reng*
Hân Nhiên giật cả mình, cả văn phòng cũng thế. Tiếng chuông điện thoại phá hỏng sự im lặng của cả phòng. Nó ngại ngùng nghe điện thoại, vì là điện thoại mới nên nó vẫn chưa quen sử dụng, quên hẳn việc phải tắt chuông đi.
-A lô, ai thế?-Nó hỏi
-Cậu nói vậy làm tôi buồn đấy!- Gia Phú nói, nó nghe cách nói chuyện liền nhận ra, thở dài nói:
-Cậu thích gọi vào giờ làm việc của tôi nhỉ!
-Ô, tôi quên mất! Thế khi nào làm xong thì gọi lại cho tôi nhé.
Nói xong Gia Phú liền cúp máy, không để Hân Nhiên kịp nói gì. Nó chẹp miệng, đã lỡ gọi rồi thì sao không nói luôn đi. Hân Nhiên đặt điện thoại xuống, không quên tắt hết chuông. Mất công ai đó gọi lại làm ầm cả phòng.
-Loại mới nhất ư? Giá chát lắm đấy!- Chị Hương nhìn chiếc điện thoại mà xuýt xoa. Nó nghe thế thì chỉ biết cười, giá chát nhưng nó có mất đồng tiền nào đâu, tất cả cũng nhờ Thái Đăng. Mà nhắc mới nhớ, hôm nay nó chưa thấy cậu ấy đến công ty. Chắc cậu ấy có việc gì bận rồi, mà thôi, nó cứ nhiều chuyện không đâu. Nó chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của một nhân viên là được. Đến chiều hôm đó, khi chuẩn bị ra về thì Khang thông báo rằng mai cả phòng sẽ được nghỉ, nhưng đổi lại mọi người sẽ tham gia vào một chuyến tình nguyện giúp đỡ những người khó khăn ở vùng sâu xa. Tất cả sẽ tập trung trước cửa công ty vào sáng mai. Hân Nhiên nghe vậy thì háo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-trai-tim/2367486/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.