Tự dưng bị người khác nhìn thấy, không biết Khang có nghĩ lung tung gì không? Mà Hân Nhiên và Thái Đăng có làm gì sai trái đâu mà phải lo. Nó cứ suy đoán vô căn cứ. Hân Nhiên thở ra một hơi, kệ đi, giờ phải làm cho xong nốt công việc cái đã. Nó tiếp tục vùi đầu vào làm, đến khi xong thì mở điện thoại ra kiểm tra, thấy gần chục cuộc gọi nhỡ của Gia Phú. Không biết cậu ta gọi cho nó làm gì nữa, nó bấm gọi lại, ngay lập tức bên kia liền bắt máy:
-Alo, cậu bị sao vậy?- Gia Phú lo lắng hỏi, cái cô gái này làm gì mà cậu gọi cho bao nhiêu cuộc cũng không nghe máy, làm cậu tưởng đã có chuyện xảy ra chứ.
- Tôi có bị sao đâu.- Nó trả lời.
- Thế sao tôi gọi lại không nghe máy?
Nó thở dài, sau đó trả lời tiếp:
- Tôi phải đi làm, ngồi trong phòng làm việc mà điện thoại cứ rung lên thì sao mà tập trung được. Mà cậu gọi có chuyện gì vậy?
- Tôi muốn xem tay cậu đã đỡ chưa, nếu chưa thì tới…
- À nó gần khỏi rồi, đến nỗi mà tôi quên mất là tôi có vết bỏng ở tay luôn. Thế nhá, giờ tôi phải về đây.
Nó nói rồi cúp máy, thấy Thái Đăng và Khang bước vào, nó cúi chào rồi đi về. Đi xuống thang máy lại chạm mặt cái cô nhân viên lần trước nữa, nó nhìn bảng tên, ra là tên Thư Kỳ. Hân Nhiên cũng chẳng thèm cúi đầu cho lịch sự, chỉ nhìn cô ta bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-trai-tim/2367482/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.