Nói thế chắc là đủ thuyết phục rồi, Gia Phú không cần quá thông minh cũng có thể nhận ra được ý nó chứ, nhưng mà cậu ta rõ ràng không quan tâm, vẫn muốn làm theo ý mình.
- Nên nhớ buổi hôm nay cậu đi chơi với tôi là để chuộc lỗi cho chuyện ở Western, vì thế cậu phải nghe theo lời tôi. Muốn người có bằng lái chứ gì, được, tôi sẽ để quản gia lái, còn cậu phải đi về với tôi.
Vậy là cuối cùng vẫn là phải về với cậu ta, thôi cũng được, dù sao cũng chuẩn bị kết thúc rồi. Hân Nhiên bước theo chân cậu , bỗng nhiên Gia Phú dừng đột ngột khiến nó đâm sầm vào lưng cậu, nó nhăn mặt, gì vậy, đổi ý rồi à, sao mà lật còn nhanh hơn bánh tráng vậy. Rồi Hân Nhiên nhìn thấy trước mặt là một cô gái, nhỏ nhắn, xinh xắn, đúng kiểu mong manh dễ vỡ, ai đây nhỉ, nó thấy cô gái ấy mỉm cười khi thấy Gia Phú, còn cậu thì trông ánh mắt khó tả lắm, vừa vui mừng nhưng lại có chút tức giận thì phải. Nếu nó đoán không lầm thì chắc cô gái này phải có tầm ảnh hưởng với cậu lắm, rồi trước đã có một sự việc gì đó mà hai người phải xa nhau, tình cờ hôm nay gặp lại, vừa mừng vì đã tìm thấy nhau nhưng lại có sự oán trách vì một lí do chỉ người trong cuộc mới hiểu. Rồi ngay đây, tại nhà hàng này, họ sẽ tiếp tục câu chuyện tình yêu ấy, bằng một bữa ăn chẳng hạn, cậu ta thì chưa ăn gì, cô gái đó cũng vừa mới tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-trai-tim/2367448/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.