Mấy ngày sau đó thì Thái Đăng có cớ để tiếp xúc với Hân Nhiên nhiều hơn, đó là cho mượn đề. Nó cũng có cảm tình một chút với Thái Đăng, nó nghĩ mọi thứ nên dừng lại ở mức độ này thì sẽ rất tốt.
Còn tháng nữa là thi rồi, nên nó phải ôn cật lực hơn, còn Thái Đăng cứ nhởn nhơ như thường, chẳng quan tâm gì đến chuyện thi cử.
- Cậu không làm bài thì phải để cho tôi làm chứ? : Nó phàn nàn khi cậu cứ trêu nó.
- Thì cậu cứ làm đi, tôi chỉ bảo là câu nào không biết thì hỏi tôi thôi mà.
- Thì nói một lần là người ta nghe rồi.
- Nhưng nãy giờ mấy câu rồi cậu không làm được mà có hỏi tôi đâu?
- Mấy câu đó tôi để suy nghĩ sau, chứ cứ hỏi cậu như thế thì IQ của tôi lại tụt đi
- Kiểu gì cũng nói được, hỏi một câu thì chết hay sao.: Thái Đăng bỏ đi.
Nó nghĩ chắc cậu ta giận rồi, mà thôi, vậy cũng được, đỡ phiền. Nhưng một lúc sau thì Thái Đăng quay lại, trên tay cầm ly trà sữa.
- Này, uống đi.
- Thôi, trà sữa có nhiều chất béo lắm.
- Cậu có khác gì con cò khô không mà sợ béo
- Kệ tôi.
- Uống đi rồi tôi ra chỗ khác cho cậu làm bài.
- Um, thế cũng được.
Nó vừa uống trà sữa vừa giải đề, Hân Nhiên cũng tích lũy được kha khá kiến thức rồi, đi thi nếu không có giải thì cũng chắc đậu. Chiều đó nó đi về nhà, nhưng không thấy ai hết. Nó gọi điện hỏi mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-trai-tim/2367409/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.