Thoáng cái đã là cuối năm, Yến Lâu nghe Glan và Vivian thương lượng muốn đến thành Lawrence cầu phúc, cậu mới giật mình phát hiện thì ra thời gian trôi qua nhanh như thế!
Hai người thì thầm to nhỏ đi ngang qua Yến Lâu, dĩ nhiên thường là Glan nói huyên thuyên, lâu lâu Vivian mới đáp lại vài câu. Thấy Yến Lâu đang xoa hổ một mình, Glan hỏi: “Thầy ơi thầy ơi, anh muốn đi cùng với bọn tôi không?”
Yến Lâu khựng lại, nghĩ đến ước hẹn của mình và Nicholas từ rất lâu trước kia, bèn lắc đầu nói: “Tôi đã hẹn với bệ hạ rồi, hai đứa đi đi… phải rồi, đến lúc đó có thể Yến Thành sẽ về, hai người hỏi xem Yến Thành có đi hay không.”
“Được!” Glan gật đầu: “Nhân tiện, gần đây em trai lớn nhanh quá, phải thay đồ mới rồi. Bà Turandot nói sẽ làm cho cậu ấy vài bộ lớn hơn, bảo bọn tôi mấy ngày nữa đem đến đây.”
“Làm phiền bà Turandot rồi.” Yến Lâu cười đáp.
Vivian nhẹ nhàng mỉm cười: “Không phiền đâu, gần đây bà ấy không có nhiều việc lắm, bà ấy không muốn ngồi không nhàm chán, chuẩn bị cả quần áo người lớn luôn rồi.”
Yến Lâu nói: “Cuối năm hai đứa nghỉ vài ngày đi, ở nhà chơi với người nhà.”
Glan vội gật đầu: “Vâng, cảm ơn thầy, tạm biệt!”
Nói xong, cô bé nhanh chóng chạy mất, sợ cậu đổi ý bảo bọn họ tăng ca.
Yến Lâu nhìn Hughes mà không biết nói gì, tìm cách chứng thực: “Tôi đáng sợ thế à?”
Hughes nghĩ ngợi, nhún vai hỏi ngược lại: “Đại nhân thấy sao?”
Yến Lâu im lặng một lát, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-hang-bup-be-trong-game-sinh-ton/1136810/chuong-133.html