Công chúa Andrea chiếm cứ một phần rất lớn trong di chỉ cũ của Vương Cung không chỉ vì thực lực của cô rất mạnh mà cũng vì bên người cô có rất nhiều U Linh.
Yến Lâu liếc mắt nhìn qua cũng thấy nơi này có ít nhất hơn một nghìn binh lính U Linh, còn có rất nhiều dân thường U Linh. Họ đều đi theo Andrea, có một bộ phận vẫn giữ vững thói quen khi còn sống, thí dụ như buổi tối mỗi ngày các binh sĩ đều sẽ đi tuần tra, các cư dân cũng sẽ thường xuyên quét tước cung điện đổ nát.
Andrea vẫn ở lại trong cung điện của mình khi còn sống, tuy rằng cung điện đã không còn vinh quang như ngày xưa nữa nhưng vẻ mặt của cô vẫn bình thường, ghế tựa đã tróc sơn được nàng ngồi ra khí thế của ngôi báu, hoàn toàn không cần dùng ảo cảnh chống đỡ sĩ diện như Quốc vương U Linh.
Yến Lâu vứt một đám U Linh trong tay sang một bên rồi ngồi xuống đối diện Andrea.
So với vị Quốc vương vừa thấy mặt đã cố làm ra vẻ kêu đánh kêu giết kia thì vị công chúa này mới thực sự có phong thái thong dong của chủ nhân.
“Đã rất lâu không có ai tới nơi này rồi.” Andrea lấy một bình rượu bạc khắc đầy hoa văn ra, trên bầu rượu khảm một đôi đá quý màu đỏ thẫm cực kì đẹp đẽ.
Miệng bình cong cong rót ra dòng rượu đỏ bừng, mát lạnh trong suốt, hương thơm thuần hậu, xem ra là rượu ngon.
Từ khi đi tới lãnh địa của Andrea thì Quốc vương U Linh đã câm như thóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-hang-bup-be-trong-game-sinh-ton/1136796/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.