Vết thương của Beatrice đã khôi phục hơn một nửa nhưng bây giờ trông cô ta có vẻ còn suy yếu hơn lúc trước nữa.
Chiếc nhẫn xinh đẹp đeo khít trên ngón tay thon dài trắng nõn của cô ta, dây nhỏ màu đỏ như máu kéo dài từ mặt nhẫn ra như mạng nhện đâm vào linh hồn của cô ta, giam cầm cô ta tầng tầng lớp lớp.
Khi Yến Lâu muốn đến gần cô ta thì Norman cảnh giác chặn cậu lại trước người Beatrice.
“Ông Norman.” Yến Lâu dừng lại, cậu hơi ngạc nhiên nói: “Có vẻ như ông không bị cô ta khống chế, tại sao còn muốn làm những việc này bằng bất cứ giá nào như vậy?”
Hình như trong cả thành phố này chỉ có Norman là tỉnh táo, tất cả những người khác đều là con rối và vũ khí của Beatrice, sự đặc biệt lại bắt nguồn từ đâu?
Norman nói: “Con bé là con gái của tôi, chẳng lẽ việc bảo vệ con bé không phải là việc một người cha nên làm hay sao?”
“Theo tôi được biết thì ông chỉ là cha nuôi của cô ta mà thôi.” Yến Lâu nói: “Cha ruột của cô ta đã bị cô ta giết chết từ lâu rồi.”
“Tôi biết.” Norman có vẻ không ngạc nhiên chút nào với lời cậu nói cả: “Là lỗi của tôi, là tôi hại con bé, cũng hại mẹ nó.”
Yến Lâu nhíu mày, không hiểu sự hổ thẹn này của ông ấy bắt nguồn từ đâu.
“Năm đó tôi vẫn còn là một cảnh sát mới vừa nhậm chức, tôi nhận được cuộc gọi của Elise, mẹ Beatrice, tôi khi đó vẫn còn là một tay mơ, cảm thấy rốt cuộc mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-hang-bup-be-trong-game-sinh-ton/1136792/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.