Nicholas ngắm nghía những con búp bê bị buộc thành một chuỗi, để Yến Lâu thuận tiện mang theo.
Thiên Điểu đã tỉnh lại còn đang nhỏ giọng lải nhải, có lẽ là đang mắng cậu.
Yến Lâu giơ một chuỗi dài lên lắc lắc, nghe các nàng thét lên trong lòng cậu thấy khoái trá, cười nói với Nicholas: “Anh nhìn xem, tôi trông có giống như mang hàng hóa ra phố bán không?”
“Giống.” Nicholas cười: “Có điều, e là mấy nàng này không bán được.”
Thiên Điểu thét lên: “Ngươi nói bậy!”
Trước đây Trác Vũ Sanh dẫn theo các nàng đến thị trấn nhỏ này, thế nhưng nhanh chóng bị tiểu thư của các phu nhân giới quý tộc nhiệt tình đem ra bán, chưa tới hai ngày đã bị đấu giá với giá cao, tên khốn Trác Vũ Sanh kiếm được nguyên một rương vàng bạc châu báu mới rời đi.
Yến Lâu sờ cằm, nói: “Hình như tôi phát hiện ra một con đường phát tài mới.”
Không biết thị trường có cho bắt chước cách làm này của Trác Vũ Sanh hay không, hay là cậu làm một nhóm búp bê lần lượt mang ra thành thị bán thử? Vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể mở rộng kinh doanh của cửa hàng búp bê.
Cách đó không xa vang lên tiếng cười của Trác Vũ Sanh: “Tỉnh lại đi, muốn học tập tôi không dễ như vậy đâu, ít nhất phải có một nửa sức hấp dẫn của tôi nhé.”
Yến Lâu: “Tôi cảm thấy sức hấp dẫn của mình cũng chẳng kém anh.”
Các cô gái ở thành Angos hiện giờ vẫn còn ngồi chờ cậu ở sảnh trước mỗi ngày, nhưng thời gian cậu đến sảnh trước ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-hang-bup-be-trong-game-sinh-ton/1136783/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.