Hai đứa nhỏ ngủ rất say dưới gầm giường, nhưng Yến Lâu nằm trên giường trằn trọc cả đêm không ngủ.
Qua một đêm đắn đo suy nghĩ, Yến Lâu cảm thấy cậu không thể hèn như thế.
Bệ hạ đã nói rõ, cậu có thể lấy hết dũng khí đi bày tỏ, sau đó chỉ cần Bệ hạ gật đầu một cái là tất cả đều có thể vui vẻ rồi!
Đón ánh nắng ban mai của ngày mới, Yến Lâu hạ quyết tâm phải đi thổ lộ. Cậu là đại lão đã trải qua mấy lần mưa gió, một câu ba… Bốn chữ thì có gì khó?
Bệ hạ cũng đã nói, muốn làm gì thì làm, không nên quá do dự.
Yến Lâu dứt khoát bật dậy khỏi giường, thừa dịp dũng khí chưa bị dập tắt, cậu quyết định đi tìm Nicholas.
Nhưng vừa mới xuống giường, chân cậu đã dẫm phải một vật mềm mại.
Yến Lâu cúi đầu nhìn, dưới chân cậu là cái đuôi của Kẹo Hồ Lô, mà Kẹo Hồ lô vẫn đang ngái ngủ nhìn cậu.
Kẹo Hồ Lô: “Gừ?”
Yến Lâu thu chân về, nhỏ giọng nói:” Không có việc gì, mày ngủ tiếp đi.”
Kẹo Hồ Lô ngoan ngoãn nằm xuống, cái đuôi to cuộn lại giấu dưới bụng.
Yến Thành vốn chìm trong giấc mơ đang gặm tai Kẹo Hồ Lô chợt tỉnh dậy, nó thu lại chân đang để ở dưới bụng Kẹo Hồ Lô, nhưng thấy lạnh bèn nhét vào.
Yến Lâu nhìn thấy không nói nên lời: “Mấy đứa từ đâu chạy tới đây?”
Chẳng lẽ cậu lại làm chuyện ác? Không thể, tối hôm qua cậu không ngủ… Chắc cũng không thể.
Yến Thành trừng đôi mắt to nhìn chằm chằm cậu hồi lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-hang-bup-be-trong-game-sinh-ton/1136779/chuong-102.html