Trong tường thành có căn phòng tối, phía trên căn phòng có một cái khe hở, ở thời chiến quả đúng là điểm công kích có ích, lúc này nó cũng thuận tiện trong việc theo dõi bên ngoài thành của bọn họ.
Diện tích phòng tối nhỏ hẹp, chỉ có thể chứa được hai đến ba người, Cách Tang và Phan Sâm đi trên tường thành nhìn ngôi đình, Cassido càu nhàu không chịu đi, có lẽ quá lười để leo những bậc thang cao như vậy.
Brian chưa bao giờ dịu dàng với thằng em ngu xuẩn này, thuận tay đẩy anh ta ra ngoài: “Mày qua phòng tối bên cạnh đợi đi.”
Cassido nhanh chóng kéo anh ra: “Em sợ bóng tối!”
“Mày sợ tối thì liên quan gì đến anh?”
“Anh là anh trai em!” Cassido hùng hồn nói: “Đương nhiên anh phải chăm sóc cho em chứ.”
Brian: “Tao…”
Trong phòng tối nhỏ hẹp đó chỉ còn lại hai người, còn thêm hai con mèo và một con Horace, nhưng không quan trọng.
Kẹo Dẻo uể oải nằm cạnh chân cậu, lông tơ mềm mại quét qua vạt áo của cậu, phát ra tiếng “sột soạt” nhẹ.
Hiếm khi Yến Lâu có chút sốt sắng, cậu lại gần Nicholas, gần đến mức có thể nghe thấy rõ hơi thở của nhau.
Phòng tối dĩ nhiên không có cửa sổ, ánh sáng duy nhất tỏa ra từ cái khe hở nhỏ, còn có ánh sáng mỏng từ mái tóc bạc trắng của Nicholas.
Dưới sự bao phủ của bóng tối, Yến Lâu hơi tham lam nhìn chăm chú vào người bên cạnh, không dám vượt qua ranh giới, nhưng khó có thể tự kiềm chế được.
Nicholas đứng cạnh khe hở, nheo mắt nhìn tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-cua-hang-bup-be-trong-game-sinh-ton/1136743/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.