Editor: Rain Beta: Hạ Y ______ Phó bản trò chơi săn bắn đã giải quyết xong, mặc dù độ khó không được coi là lớn nhưng Yến Lâu lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Về đến Tiệm búp bê, cậu nằm xuống ngủ một ngày liền, vậy mà khi tỉnh dậy lại không cảm thấy đói, xem ra trong phó bản Đường Cát không ngừng cho ăn vẫn còn có hiệu quả. Cậu ngáp rồi bò dậy, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc cột ở đuôi giường bị chém gãy, lúc này mới sực nhớ ra là cậu quên không đổi giường. Yến Lâu nhét chiếc giường hỏng vào trong không gian để tiêu hủy bằng chứng, sau đó đi ra ngoài hỏi vị trí của tiệm đồ nội thất. Nhân viên của tiệm đồ nội thất nhiệt tình chào hàng các loại kiểu dáng giường chiếu với cậu, nhiều kiểu có tính năng mới lạ, ví dụ như chiếc giường đung đưa thôi miên như chiếc nôi em bé và chiếc giường gỗ thần kỳ sẽ nảy mầm và nở hoa theo tiếng ngáy. Yến Lâu thấy hơi động lòng. Nhưng có hơi ngây thơ và ngốc nghếch, cậu đã là một người lớn như vậy rồi, ngủ trên giường đung đưa sẽ mất hình tượng! Không có ai vào trong phòng, cũng sẽ không có người biết, hơn nữa có điều kiện thì tại sao không hưởng thụ chứ, quan tâm đến hình tượng gì chứ, giường đung đưa không vui sao? Vui! Có tiền! Mua nó! Vì vậy Yến Lâu đã thu hoạch được một chiếc giường đung đưa, một chiếc giường gỗ nở hoa, một chiếc giường mây biết hát, một bộ bàn ghế uống trà biết trôi nổi, một bộ sô pha biết nuốt người vào và phun ra… Yến Lâu tiêu tiền cực thỏa mãn, nhân viên tiệm đếm tiền đến nỗi mặt mày hớn hở, tin đồn đúng là không lừa người, chủ tiệm đại nhân thật sự là một tên ngốc rộng rãi hào phóng… ờ, đại phú hào. Dạo tiệm đồ nội thất một chút, Yến Lâu không kìm được mà vào trong một cửa tiệm nữa, và những cửa tiệm nữa nữa, một lúc sau đồ đã nhét đầy toàn bộ không gian và trời lại sáng. Yến Lâu trở lại tiệm búp bê với chút chột dạ, suy nghĩ sâu sắc lại một chút về bản thân đã ham mê dạo phố mua mua mua, hành vi sai trái không làm việc chính đáng. Đành nhịn đau quyết định tháng này chỉ ở trong phòng làm việc và sẽ không mua mua mua nữa, bởi vì cậu đã không cẩn thận tiêu hết tiền lương rồi. Yến Lâu đang chuẩn bị quà mừng sinh nhật cho Nicholas, mấy ngày liền cậu vẫn ở trong phòng không ra ngoài, thử làm ra một con búp bê phức tạp chút, điều quan trọng nhất là năng lực bổ sung thêm cho búp bê. Cậu nhớ lại dáng vẻ đến đi vội vàng của Nicholas vào ngày gặp mặt đó, với tư cách là một người thống trị đạt tiêu chuẩn nên khó tránh khỏi đối mặt với công việc bận rộn, bản thân Yến Lâu cũng đồng cảm. Đối với họ mà nói, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi là rất quý giá, mà trong linh văn đúng lúc có một loại có chức năng thư giãn và yên giấc. Năm ngày sau, Yến Lâu mang ba con búp bê ra ngoài. Bọn nó đều là búp bê cấp F, hình dạng rất thô sơ thậm chí còn hơi xấu, năng lực cũng không mạnh, chỉ có một con búp bê gấu với tay chân không cân đối là tương đối đặc biệt, nó có năng lực khiến con người bình tĩnh yếu ớt. Dorothy đứng trên vai của Hughes, cục lông màu vàng nhạt không bao giờ rảnh rỗi cứ nhảy lên nhảy xuống. “Chủ tiệm, muốn đem tụi nó ra sảnh trước để bán hả?” Yến Lâu do dự một lúc rồi nói: “Cứ nuôi trước đã, sau đó xem ý muốn của chính chúng nó.” “Tôi đã hiểu.” Hughes nói: “Còn nữa, mấy món hàng mà ngài mua hai ngày nay đã được đưa đến, có cần đem vào phòng ngài không?” “Đặt ở sảnh tầng một.” Yến Lâu nói: “Để tôi tự mình sắp xếp.” “Vâng.” Dorothy nhảy khỏi vai của Hughes, lấy đà muốn nhảy lên trên vai của Yến Lâu để an cư nhưng dừng chân hơi lệch một chút nên không cẩn thận đập vào mặt của Yến Lâu, hơn nữa còn theo đường má của cậu mà lăn lông lốc xuống dưới. Yến Lâu giơ tay túm lấy cục bông, nhẹ nhàng vuốt ve và tiện tay đặt trên vai. Hughes cười nói: “Dorothy rất thân thiết với cậu.” Yến Lâu nghĩ đến bóng lưng vô tình mà lúc đầu Dorothy đã để lại cho cậu thì không nhịn được mà bật cười. Tiệm búp bê mở cửa đã được mấy ngày, những cư dân trong thành phố không tò mò bằng ban đầu nữa, số lượng khách hàng trong tiệm cũng tạm giảm xuống nhưng người yêu thích búp bê vẫn rất nhiều. Những đứa trẻ và cô gái là những khách quen trong tiệm, đương nhiên có vài cô gái đến để gặp chủ tiệm. Chủ tiệm hòa nhã, đẹp trai lại nhiều tiền, là đối tượng trong lòng của các cô gái trong Thành Angos dạo gần đây, do thời gian chủ tiệm lộ mặt quá ít nên muốn gặp mặt cậu thì cần phải nằm vùng mỗi ngày ở tiệm búp bê. Hôm nay, các cô gái may mắn nhìn thấy ngài chủ tiệm đã lâu không gặp, trong tiệm chốc lát bỗng sôi động lên. Yến Lâu ngồi trên vị trí của cậu, yên lặng lật xem mấy quyển sách. Cậu đã xem sơ qua sổ tay chủ tiệm một lần nhưng có rất nhiều nội dung vẫn chưa hiểu rõ, cậu luôn luôn cầm ra để xem. Mấy cô gái xô đẩy nhau một hồi, cuối cùng có một cô gái mặt tròn tiền lên phía trước, lắp bắp nói: “Ngài chủ tiệm, đây là, đây là hoa mà chúng tôi tặng ngài, nó được mang về từ Thành Rhine.” Cô gái lấy một lẵng hoa từ sau lưng, trong đó là những bông hoa đỏ tươi thơm ngát và xinh đẹp, nhiệt tình và phóng khoáng như hoa hồng. Yến Lâu mất một giây để nhớ lại một chút về phong tục của Thế giới Hắc ám, rất nhanh đã nhớ ra Thành Rhine có tên gọi khác là thành phố hoa và người đẹp. Rất nhiều người mua hoa tươi ở nơi đó để tặng cho người mà mình ngưỡng mộ, dùng để khen ngợi vẻ đẹp của đối phương. Loại hành động này đa phần là thể hiện sự hâm mộ chứ không phải là tỏ tình nên có thể nhận. Yến Lâu mỉm cười nhận lấy lẵng hoa, bảo Hughes tìm một cái bình hoa và đặt ở trên quầy, đồng thời cảm ơn các cô gái: “Hoa rất đẹp, cảm ơn mọi người đã có lòng!” Cô gái xấu hổ, nhỏ giọng hỏi: “Ngài chủ tiệm có bạn gái chưa ạ?” “Chưa có.” “Vậy, ngài thích kiểu con gái như thế nào?” Cô gái tràn đầy mong chờ nhìn cậu. Yến Lâu chần chừ một lát, có chút phiền não và nói: “Cái này tôi vẫn chưa từng cân nhắc, tùy duyên vậy, có lẽ khi gặp đúng người thì sẽ biết thôi.” Cô gái có chút thất vọng nhưng rất nhanh lại phấn khởi lên, không có đối tượng yêu thích, vậy nghĩa là cô ta vẫn còn cơ hội, về sau nhất định phải gặp chủ tiệm nhiều hơn, ít nhất cũng quen mắt trước đã! Còn trong lòng Yến Lâu, yêu đương là gì? Có ý nghĩa không? Làm lỡ cậu ăn uống, mua mua mua và thăng chức, tăng lương! Hughes nhỏ giọng trêu chọc: “Mỗi lần chủ tiệm vừa đến là trong tiệm liền vô cùng náo nhiệt nha!” Yến Lâu mỉm cười dựa lưng vào ghế, nói: “Đây là cậu đang nhắc nhở tôi phải bán – sắc để nâng cao công trạng sao?” Hughes giả vờ trịnh trọng: “Nếu như chủ tiệm đồng ý thì chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ bất kỳ quyết định nào của cậu.” “Hay là thôi đi.” Yến Lâu lắc đầu bất đắc dĩ: “Tôi thật sự không giỏi đối phó với phụ nữ.” Đã quá nửa đêm, trong tiệm có hai vị khách nhỏ quen mắt đến. Glan mặc một bộ Lưu Tiên đỏ rực, cho dù đến đâu cũng đều là tiêu điểm của nhóm người, Vivian bên cạnh cô ấy thì khiêm tốn hơn hẳn, vảy kẻ ca rô và giày da nhỏ của thục nữ trông có vẻ càng thêm trầm lặng và lạnh lùng. Hai người mỗi người cầm vài hộp lớn, vừa vào cửa Glan liền cười hihi và nói: “Ngài chủ tiệm, gọi đồ ăn bên ngoài không? Tiệm nhỏ giao hàng trọn gói nha.” “Không đâu, trong tiệm có đầu bếp, không thể để cho anh ta thất nghiệp được.” Yến Lâu cười nói: “Hơn nữa, cách có mấy bước chân, muốn ăn thì lúc nào tôi cũng có thể ra ngoài.” Glan cũng không thất vọng, chỉ nói: “Nếu như là chủ tiệm thì trong thành phố này gian hàng nào ở cũng đồng ý giao hàng đến tận cửa.” Lại không phải sao, số tiền lớn đó! Đương nhiên phải phục vụ chu đáo rồi! Vivian đặt mấy chiếc hộp lên trên quầy và nói nhỏ: “Đây là quần áo mà ngài đã đặt, tổng cộng là bảy bộ, ngài xem xem có vừa không, nếu không vừa người hoặc không hài lòng thì chúng tôi sẽ sửa chữa nhanh nhất có thể.” “Tôi vào trong thay quần áo.” Yến Lâu đứng lên và nói, “Hughes, tiếp đãi họ thay tôi.” “Vâng, chủ tiệm.” Yến Lâu trở về sảnh trong thay quần áo, nó được làm rất vừa người, trường bào và váy dài màu đen kết hợp với tóc dài màu mực đậm của cậu thật sự có vài phần ý vị của người khiêm tốn ngọc thụ lâm phong. Cậu đỏm dáng trước gương một chút, giơ tay túm lại tóc dài ở sau lưng, lúc lâu sau lại thả lỏng tay xõa nó ra. Cậu không quen để tóc dài cho lắm, buộc lên lại càng kỳ cục hơn, lúc nào cũng cảm thấy giống một cô gái nhỏ. “Bỏ đi bỏ đi, cứ như vậy đi.” Yến Lâu ghét bỏ hất tóc ra, thứ này không thu lại được và cũng không cắt bỏ đi được, mỗi ngày cứ soi gương, có lẽ soi nhiều lần sẽ cảm thấy đẹp thôi. Khi Yến Lâu mặc áo dài màu đen có thêu hoa văn phượng hoàng màu bạc xuất hiện, trong tiệm phảng phất truyền đến vài tiếng hét yếu ớt của các cô gái. Ừm, xem ra cậu lại đẹp trai lên một cấp mới rồi. Lúc này, Glen và Vivian đang đứng trước kệ trưng bày, vây quanh một con búp bê nhỏ cao bằng cánh tay và thảo luận. “Nó thật sự nhìn rất giống tôi sao?” Mặt Glen hoài nghi: “Tôi cảm thấy tôi đẹp hơn nó một chút.” Vivian có chút không biết phải làm sao, nói nhỏ: “Thứ tôi nói đến là quần áo, không phải cô luôn thích mặc quần áo màu đỏ sao? Tôi nhớ là cô có một bộ gần giống với nó.” Glen nhớ lại một chút rồi cười: “Hình như thật sự có, sở thích của nó giống với tôi. Cẩn thận mà nhìn thì cũng đẹp như của tôi, tôi cảm thấy nó rất có duyên với chúng ta.” Vivian buồn cười nhìn cô ấy, ánh mắt có chút nuông chiều như nhìn đứa trẻ tùy hứng. “Hai mươi tích phân, nửa giá cũng phải mười tích phân, có chút đắt nhỉ.” Glen vỗ má: “Sớm biết thế thì tối qua đã không mua nhiều đồ như thế.” Vivian kéo ngón tay của cô ấy rồi lắc lư và nói nhỏ: “Không sao đâu, tích một chút là đủ rồi, nếu cô thích thì đợi vài ngày nữa chúng ta cùng nhau quay lại để mua nó.” “Được!” Glen hài lòng và kéo tay của Vivian: “Cô phải đi cùng tôi, không được quên.” “Sẽ không quên.” Vivian chú ý đến Yến Lâu xuất hiện, vội vàng kéo Glen lên trước, lúc nói chuyện với những người khác mà không phải Glen thì cô có chút mất tự nhiên, thế là Glen chủ động hỏi thăm Yến Lâu về mức độ hài lòng. Yến Lâu nói: “Quần áo rất tốt, không cần sửa đâu.” Cậu nhìn những hoa văn thêu tinh xảo trên áo choàng, khen ngợi hỏi: “Những quần áo này là cô và bà cùng nhau làm sao?” Vivian cúi đầu, xấu hổ nói: “Phần lớn là do bà tôi làm, tôi chỉ làm chân giúp việc thôi.” “Vậy cũng rất tốt rồi, cô còn nhỏ, về sau sẽ làm được tốt hơn.” Yến Lâu nói thật lòng, sau một khoảng thời gian làm búp bê, cậu đã có lĩnh hội về độ khó của việc may vá, bây giờ cậu nhìn thấy tay nghề của bà Turandot thì quả thật là vô cùng kinh ngạc. Nói đến đây, cậu lại nghĩ đến ý định mời người đến làm quần áo trang sức cho búp bê lúc trước. Tính khả thi của chuyện này vẫn cần thực nghiệm nhưng vẫn còn một việc khác cấp bách hơn. Sinh nhật của Nicholas sắp đến rồi, mà búp bê do cậu chế tạo vẫn xấu xí không bán ra được, chỉ dựa vào kinh nghiệm trên sách hoặc xem video thì không đạt được hiệu quả như mong muốn, tạm thời cậu cần tìm một thầy dạy để nâng cao tay nghề, bất kể thế nào cũng phải có thể làm ra được một con búp bê có tứ chi cân đối. Cậu nhìn Vivian yên tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: “Vivian, gần đây cô có bận không?” Vivian sững sờ, cẩn thận lắc đầu. “Tôi có một việc muốn nhờ cô giúp đỡ.” Yến Lâu nói: “Các cô có muốn đến vườn hoa phía sau ngồi không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]