Tấn Tuyên đáng chết, cô phải giết anh ta! Cô giơ chânlên, đá vào bắp chân của tên sói già một cái. 
"Ui da!" Tấn Tuyên đau quá, ôm chân ngồi phịch xuống sàn thang máy. 
Vu Tiệp chồm lên định giật lại điện thoại nhưng Tấn Tuyên đã giấu vào tronglòng mình. 
Tiếng mẹ cô vọng ra trong điện thoại: "Tấn Tuyên? Vu Tiệp!". 
Tấn Tuyên cười ranh manh vừa ôm chân vừa hét lên vào điện thoại: "DìPhương, hôm nay muộn quá rồi, Tiểu Tiệp nói ngủ lại nahf con, ngày mai con đưacô ấy về". 
Vu Tiệp tức giận đến nỗi hai mắt đỏ cả lên. "Tấn Tuyên, câm miệng lại chotôi." Nhưng dù cô tranh cướp thế nào thì vẫn không chạm được vào điệnthoại. Tức chết mất thôi, mẹ ơi đừng nghe lời anh ta nói!!! 
"Cái con bé này, ở bên nhà con mà dám nói dối dì là đang ở nhà bạn. Đượcrồi, khuya thế này rồi mà về nhà dì cũng không yên tâm, tối nay bảo nó ngủ lạinhà con đi", giọng mẹ cô vang lên rất rõ trong điện thoại. 
Tấn Tuyên cười gian, trả lời: "Vâng, vâng, vâng". 
Vu Tiệp trợn mắt, tức giận. Sao mẹ cô lại có thể làm vậy được cơ chứ! 
"Mẹ, con về nhà ngay đây!" Cô chồm đến hét vào chiếc điện thoại. 
Nhưng mẹ cô vốn không thể nghe thấy vì Tấn Tuyên đã nhanh chóng tắt máy. 
"Tôi phải giết anh!" Vu Tiệp tức giận nhào đến, nắm áo anh, cướp lạiđiện thoại của mình. "Anh bị thần kinh hả? Ai cần ngủ lại nhà anh?"Vu Tiệp cuống lên định giật lại điên thoại để giải thích rõ cho mẹ mình biết. 
Hai người đang vật lộn, giằng co với nhau, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/57762/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.