“Vu Tiệp, chuyện gì vậy?” Trinh Phong lo âu ôm chặtngười trong lòng, chuyện gì đã khiến cô khóc đến nông nỗi đó? 
Vu Tiệp chỉ vùi đầu vào ngực cậu, khóc mãi khóc mãi, phát ra những tiếng nấcnghẹn bi thương, khiến cậu thấy xót xa vô cùng. 
“Đừng khóc, đừng khóc, có tôi đây, yên tâm, còn có tôi mà.” Cho dù cô đau lòngvì chuyện gì, cậu chẳng thể phớt lờ sự khổ tâm và thương xót cô trong lòngmình, một Vu Tiệp luôn trong sáng và lạc quan trong mắt cậu, mà lần đầu tiênlại khóc trước mặt cậu. Trước kia luôn cho rằng cô là thiên sứ vô ưu, mãi mãikhông có nước mắt, vì cô luôn cố gắng khiến người khác yên lòng, là một đóabách hợp xinh đẹp lặng lẽ. 
Ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, Trịnh Phong thấy trái tim khẽ run lên, chỉ muốncô mãi mãi ngả vào vòng tay cậu thế này, chẳng cần sợ gì, tất cả giao hết chocậu, để cậu xóa sạch những ký ức bi thương của cô. 
Trịnh Phong khẽ khàng an ủi Vu Tiệp mãi, một lúc lâu sau, tiếng khóc nhỏ dầnnhỏ dần, vẫn cảm thấy cơ thể bé nhỏ yếu đuối của cô run rẩy, cậu dịu dàng vuốtve lưng cô, tốt rồi, cứ để mọi đau khổ thương tâm trôi sạch theo nước mắt, đểkhông đau lòng nữa! 
Vu Tiệp nấc nghẹn, chầm chậm rời khỏi vòng tay cậu, hơi ngước mặt lên: “Xinlỗi, làm bẩn áo cậu rồi, tôi… tôi giặt cho.” 
Trịnh Phong thương xót nhìn đôi mắt to đã sưng húp lên, rồi nhìn xuống chiếc áosơ mi đã ướt một khoảng lớn của mình, cô bé ngốc nghếch, lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156176/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.