Vu Tiệp bèn bước đến ,đèn đường quá mờ nên cô không thấy rõ khuônmặt anh, nhưng đôi mắt dài kia đang ánh lên tia lử giận,anh giậnthật,đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa,chuyện xấu đã truyền vạndặm. Anh đang tức giận thay cô hay đang giận cô? Vội vàng đến đây thếnày chắc chắn Lâm Ngữ Âm đã khóc lóc than vãn với anh rồi.
Tấn Tuyên không nói gì,kéo cô sang 1 bên rồi mượn ánh sáng,ghé mặtsát lại gần mặt cô,bàn tay chậm rãi vuốt nhẹ trên má cô như đang tìmkiếm gì đó.
“Tôi…” Vu Tiệp ngập ngừng không biết nên nói thế nào.
“Tại sao lúc nào em cũng bị thương?” giọng anh trầm đục như đang cốgắng kìm nén cảm xúc.
“Tôi…đâu có?” bất ngờ nghe thấy câu nói của anh Vu Tiệp bỗng nghẹnlời.
“Còn đau không?” bàn tay anh khẽ vuốt ve,sự đụng chạm ấy khiến cô cảmthấy như cơn đau không còn nữa,thay vào đó là 1 cảm giác ấm áp,nỗixúc động trong lòng cô cũng tăng lên.
“Không đau”cô thì thầm sợ không kiềm chế nổi sự vui sướng trong lòng.
“Tại sao không gọi điện cho anh?” sắc mặt Tấn Tuyên dịu lại,cô lúcnào cũng thế,lén lút trốn tránh,không để ai thấy vết thương củamình,cũng không dễ dàng đón nhận bất cứ sự quan tâm nào của ngườikhác.
“…Cũng không có gì to tát lắm”. Vu Tiệp cúi đầu,cô vẫn chưa yếu đuốiđến mức ấy,chưa gì đã phải tìm người kể lể than vãn.
“Anh ấy…tối nay cũng đi ăn với khách hàng ở gần đây,nên mới…tiện thểghé qua để cảm ơn,có lẽ vui mừng quá nên muốn tìm người để nóichuyện ấy mà”. Vu Tiệp lúng túng như gà mắc tóc.
Ông Vu im lặng ,nhìn Vu Tiệp có vẻ nghĩ ngợi,ánh mắt của ông khiếncô nổi da gà,cô không còn cách nào khác đành cúi gằm mặt xuống.
“Hai đứa không phải đang quen nhau đấy chứ?” cuối cùng,ông cũng nói rađiều nghi ngờ trong lòng mình.
Tim đập loạn nhịp,mí mắt cũng giật liên tục,đầu óc trống trơn,VuTiệp căng thẳng lập tức phủ nhận : “Tất nhiên là không,sao lại cóthể như thế được”.
“Không có thật chứ?” ông Vu hỏi lại.
“Không ạ!” Vu Tiệp không ngừng lắc đầu phủ nhận,quan hệ giữa cô vàTấn Tuyên vẫn còn mù mờ chưa rõ ràng,làm sao có thể nói rõ quan hệcủa họ được,hơn nữa Tấn Tuyên nghĩ thế nào,cô cũng không dám chắc,càng không thể khẳng định.
Ông Vu nhìn cô chăm chú 1 lúc rồi mới quay đi,nhấn mạnh : “Cái thằngTấn Tuyên quá ham chơi,không tin tưởng được”.
Vu Tiêp sững người , bố cô lại nghĩ Tấn Tuyên như thế,ông không thíchanh,chí ít là không tán thành việc anh và cô ở bên nhau!
Vu Tiệp nhớ lại lần trước dùng cơm ở nhà họ Tấn,khi dì Châu nóiđến chuyện muốn 1 trong 2 chị em Vu Tiệp về làm dâu,rồi sau đó TiểuLâm cũng có lần nhắc đến,nhưng bố cô luôn tỏ ra thờ ơ,thậm chí cònmuốn 2 chị em cô không bị ảnh hưởng bởi Tấn Tuyên,mà tìm 1 ngườithích hợp,Tấn Tuyên quá miệng lưỡi khiến cho người đối diện có cảmgiác anh không thành thật. Cô cũng nghe thấy những chuyện về anh nhưnglại không quan tấm lắm,nào ngờ bố cô lại nghĩ như thế thật.
Ông Vu sau khi lên tiếng cảnh báo rồi không nói gì nữa,Vu Tiệp cũng imlặng theo,nhưng tâm trạng thì vô cùng hụt hẫng,bố cô không tán thànhviệc con gái và Tấn Tuyên quen nhau,thế thì cô…cô và Tấn Tuyên phảilàm sao?
Khi mờ ám dần trở nên minh bạch,cô mới phát hiện rằng thì ra tìnhyêu không chỉ là chuyện của 2 người,đầu óc đơn giản của Vu Tiệp bắtđầu bị khuấy đảo trở nên phức tạp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]