Mấy hôm nay Vu Tiệp cứthấp thỏm không yên, lúc nào cũng cảm thấy thần kinh căng thẳng, lúcnào cũng có thể dừng lại khiến đầu óc phình to, một đống nghi vấncứ xoay mòng mòng trong đầu.
Nhất định Tấn Tuyên cũng rất buồn bực, anh đã trực tiếp nói chuyệnvới Tổng giám đốc Lâm vì chuyện bị huỷ tư cách tham gia tuyển dụng,nhưng kết quả vẫn thế. Thì ra, Tổng giám đốc Lâm là người muốn anhđi Singapore hơn ai hết. Tấn Tuyên rất khổ não, Tổng giám đốc Lâm khôngphủ nhận khả năng của anh, ngược lại chính vì ông quá xem trọng vàtín nhiệm nên mới hi vọng anh đảm đương nhiệm vụ phát triển công ty ởSingapore, Tổng giám đốc Lâm khuyên anh nên suy xét lại.
Tấn Tuyên đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đi hay ở sẽ quyếtđịnh tương lai của anh, lại thê gia đình cứ thúc ép khiến anh càng áplực.
Ngoài an ủi ra thì Vu Tiệp không thể làm gì hơn, cảm giác bất lựclúc nào cũng lởn vởn quanh cô. Nếu không vì cô thì Tấn Tuyên đã cóthể chọn đi Singapore rồi. Như thế vừa khiến gia đình anh yên lòng, ,mà cũng có thể chủ động nắm bắt cơ hội. Vu Tiệp rất muốn tự lừamình lừa người để tìm cớ an ủi, với khả năng của Tấn Tuyên đi đâu màchẳng sợ không có cơ hội, hơn nữa không đi là do anh lựa chọn, cô khônghề yêu cầu anh phải làm thế, nhưng khi những lí do đó không thể lừagạt nổi chính mình thì cô đành phải đau buồn thừa nhận rằng cô đangcản trở tiền đồ của anh!
Cuối tuần, Tấn Tuyên không đến đón Vu Tiệp, cô hụt hẫng vác ba lôngồi xe buýt về nhà. Hôm nay, nhóc Trịnh có việc nên chỉ đưa cô đếntrạm xe rồi quay về ký túc.
Mấy hôm nay, hễ rãnh rỗi là Vu Tiệp lại nghĩ ngợi lung tung, nghĩđến nỗi phiền muộn của Tấn Tuyên, nghĩ đến sự bất lực của bản thânrồi tự chán ghét chính mình. Cô không thích bị làm phiền, bị lôikéo nhưng nỗi buồn bực cứ đè nặng khiến cô không thở nổi, chi mongđược thoát ra khỏi vòng vây này, thậm chí cô còn nghĩ…có nên buôngtay hay không?
Nhưng mỗi khi ý nghĩ đáng sợ đó xuất hiện, cô lại hoảng sợ lắc đầuthật mạnh để đẩy bật nó ra khỏi đầu. Cô không thể bỏ cuộc trước,không thể. Tấn Tuyên luôn nỗ lực đấu tranh vì cô, cô tuyệt đối khôngthể lùi bước trước được!
Nỗi phiền muộn day dứt luôn khiến cô do dự không quyết định được,lồng ngực như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, tim cô đau nhói.
Xuống xe rồi, Vu Tiệp thẫn thờ cúi đầu vào khu nhà mình. Chưa điđược mấy bước thì 1 đôi giày da đột ngột xuất hiện trước mắt cô.Kiểu giày quen thuộc ấy khiến tim cô mềm lại, đôi mắt như xuất hiện 1làn sương mờ ảo. Cô cứ ngỡ…ngỡ rằng…hôm nay không gặp được anh chứ.Vu Tiệp đứng yên, đôi mắt mơ màng nhìn đôi giày da đen ấy, bĩu môi vẻuất ức, trái tim như thắt lại, anh không nên đến.
“Hôm nay bận quá nên không đến đón em được” Tấn Tuyên kéo cô lại gần,cúi đầu ngắm gương mặt cô nhưng cô vội vàng quay đi. Cô sợ anh thấydáng vẻ yếu đuối của mình.
“Giận à?” Tấn Tuyên tưởng cô giận nên vội vã chồm lại gần để nhìncô cho bằng được.
Vu Tiệp lắc mạnh đầu, dần dần bình tĩnh lại, cố gắng nặn ra 1 nụcười nhưng nụ cười ấy không hề hợp với tâm trạng đang xám xịt của côchút nào nên nhìn cô cười còn xấu hơn cả khóc.
Thấy cô cố gắng mỉm cười nhưng đôi mắt chứa đầy vẻ u buồn, Tấn Tuyênthấy lòng mình nhói đau. Mèo hoang gần đây rất hay buồn phiền. TấnTuyên thở dài rồi buông thõng 2 tay, anh không nên khiến mèo hoang nhỏcủa anh phải buồn.
“Về nhà muộn được không?” anh muốn mèo hoang nhỏ vui vẻ, để cô buồnlà lỗi của anh.
Vu Tiệp do dự, nếu người nhà biết được thì chắc chắn sẽ nổi trậnlôi đình, nhưng trong lòng cô lại khao khát được chia sẻ cùng anh, muốnở bên cạnh anh. Cuối cùng cô vẫn chọn ở bên cạnh anh.
Tấn Tuyên thấy cô nhận lời thì sung sướng vẫy 1 chiếc taxi, đi thẳngđến trung tâm thành
phố. Đêm nay không cần nghĩ gì hết, anh chỉ muốn cô có 1 cuối tuầnthật vui vẻ.
Tấn Tuyên và Vu Tiệp đang hò hét trong KTV Mễ Lạc Tinh thì di động cả2 lần lượt reo vang.
Hai người nhìn nhau, sau đó mới cầm di động của mình lên, rồi lạinhìn nhau, nhà gọi đến. Tấn Tuyên phản ứng nhanh hơn, anh cầm điềukhiển chỉnh âm thanh xuống mức bé nhất, sau đó ra ngoài nghe điệnthoại, đưa mắt ra hiệu cho Vu Tiệp đợi anh ra rồi hẵng nghe máy.
Vu Tiệp cảm thấy cay đắng, bố cô lại tức giận rồi, bỗng dưng rấtmuốn thẳng thắn bảo với bố rằng cô đang ở cạnh Tấn Tuyên, nhưng nghĩlại thì sợ gần đây Tấn Tuyên đã quá phiền não rồi, nếu bố cô vìchuyện này mà làm khó anh thì chỉ khiến anh buồn bực thêm nên côđành nói dối: “Con đang ở ngoài”.
“…” Vu Tiệp rất muốn nói là với bạn học nhưng một khi nói dối thìsuy nghĩ của bố cô về hai người họ sẽ càng định kiến hơn, cô bănkhoăn im lặng.
“Bảo Tấn Tuyên nghe máy” bố cô im lặng 1 lúc rồi lạnh lùng nói 1 câukhiến Vu Tiệp giật mình run rẩy. Họ…
Tấn Tuyên bỗng đẩy cửa vào, tay vẫn cầm di động vẻ mặt kì quáinhìn cô, chậm rãi thốt ra: “Bố anh bảo chúng ta về”.
“Mẹ anh rất thích em” Tấn Tuyên tránh né, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô 1cái, áp mặt anh vào mặt cô rồi dụi dụi như muốn cho cô thêm chút sứcmạnh.
Vu Tiệp nghĩ đến chuyện dì Châu rất yêu quý mình thì trái tim nhưtìm lại chút hơi ấm, ngước lên nhìn Tấn Tuyên, bĩu môi: “Có lẽ chỉmỗi mẹ anh là không phản đối thôi”.
Tấn Tuyên nhìn vẻ cam chịu của cô thì cười khẽ: “Được rồi, đừng lo,vẫn còn có anh mà? Đi theo anh là được”. Chỉ cần có cô bên cạnh mọivấn đề đều chẳng còn!
Khi 2 người nắm tay nhau xuất hiện trước cha mẹ 2 bên và Vu Lâm, nămngười năm vẻ mặt khác nhau. Quả nhiên, chỉ có dì Châu ngoài sự ngạcnhiên ban đầu dần dần biến thành vui mừng thì 4 người còn lại đềutỏ ra u ám.
“Tiểu Tiệp, lại đây”. Ông Vu vẫn không kiền được, ra lệnh cho Vu Tiệpđến ngồi cạnh họ. Vu Tiệp nặng nề nhích lại gần nhưng Tấn Tuyên đãđưa tay choàng quanh eo, không để cô rời khỏi anh.
“Con vì Vu Tiệp mới bỏ cơ hội đi Singapore?” sắc mặt ông Tấn càng uám. Vu Tiệp căng thẳng, gần đây chú Tấn chỉ quan tâm đến chuyện đónên ông mới giận dữ như thế.
“Đi Singapore hay không là chọn lựa của con, không liên quan đến TiểuTiệp”. Tấn Tuyên cảm nhận rõ Vu Tiệp đang run rẩy, liếc nhìn cô rấtnhanh, sắc mặt cô đã tái nhợt, anh xiết tay cô thật mạnh, hãy tin anh,đừng sợ.
“Tiểu Tiệp, con có biết chuyện Tấn Tuyên phải đi Singapore hay không?”Ông Tấn chuyển sang Vu Tiệp nãy giờ vẫn im lặng.
Vu Tiệp ngẩn người, chậm rãi gật đầu.
“Con nghĩ xem nó có nên đi không?” Ông Tấn ném 1 quả bom khiến cô khôngtrốn đi đâu được. Cô phải trả lời thế nào đi?
“Bố!” Tấn Tuyên cuống lên, lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của VuTiệp đang tỏ ra do dự lẫn khó xử.
“Đương nhiên là Tiểu Tiệp không mong Tấn Tuyên đi rồi” Vu Lâm đổ thêmdầu vào lửa.
Tấn Tuyên trừng mắt nhìn khiến cô nàng không dám nói thêm, chỉ lẩmbẩm gì đó.
“Tiểu Tiệp, con thành thật trả lời chú đi”. Ông Tấn không buông tha,ép cô phải trả lời cho bằng được.
“Con…” Vu Tiệp ngập ngừng nhìn Tấn Tuyên, thấy ánh mắt kiên định củaanh thì mới bình tĩnh hơn, cô nhìn ông Tấn, đáp: “Con tôn trọng quyếtđịnh của anh ấy”. Nói xong, cô mới cảm thấy đầu óc thoải mái hơn.
Mặt ông Tấn tái xanh, nhìn cô chằm chằm rồi quay sang nhìn Tấn Tuyên,sau đó mới nhìn ông Vu: “Bá Tĩnh, anh nói thử xem”.
Sắc mặt ông Vu nặng nề, nhìn 2 đứa trẻ non nớt trước mặt với vẻkhông sao hiểu nổi: “Vu Tiệp, con đừng gây chuyện nữa, Tấn Tuyên điSingapore là tốt cho tương lai nó, con không khuyên thì thôi, lại cònhùa vào nữa”.
Vu Tiệp thấy tim lạnh buốt, thì ra cha mẹ 2 bên đã bàn bạc trước,chuyện đi Singapore của Tấn Tuyên trở thành mục tiêu công kích của họ,họ ra sức khuyên nhủ Tấn Tuyên đồng ý đi, như thế vừa thoả mãn đượckỳ vọng của chú Tấn, vừa khiến ông Vu yên tâm rằng anh sẽ không có cơhội bám theo Vu Tiệp nữa. Quả nhiên là vẹn cả đôi đường.
“Chú Vu, chú đừng trách Tiểu Tiệp, chuyện con đi Singapore hay khôngkhông liên quan đến cô ấy, do con tự quyết định. Con không muốn xa nhà,đi xa như thế, con không quen”. Tấn Tuyên thấy ông Vu trách móc Vu Tiệpthì cuống lên, biện bạch giúp cô.
“Đồ điên, đàn ông con trai phải chí tại bốn phương, chẳng lẽ vì nữnhi mà đớn hèn thế à?” ông Tấn nghe thế thì tức tối gầm lên. Thì rađây là nguyên nhân con trai ông không chịu nghe lời, thật không ngờ, TấnTuyên lại vì con gái út của nhà họ Vu mà bỏ cuộc.
“Bố, chẳng lẽ ở trong nước con không thể tiến thân sao?” Tấn Tuyên bựcbội, thẳng thắn đối đầu với bố mình.
“Tấn Tuyên!” Vu Tiệp và dì Châu cùng lúc lên tiếng ngăn cản với vẻ longại, bây giờ không khí gia đình đã căng thẳng lắm rồi, nếu cãi nhaunữa thì không cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ ra sao.
“Trong nước à?” Ông Tấn hừ khẽ: “Mày tưởng cơ hội là do tự mày chọnà? Lần trước tuyển dụng trong nước cũng bị rớt thê thảm đấy thôi?Mày nghĩ vẫn còn cơ hội hả?”
Tấn Tuyên nghe thấy thế thì sắc mặt lập tức sa sầm, sao bố lại biếtchuyện đó? Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn sang Vu Lâm, do cô nói sao? VuLâm bị anh trừng mắt thì lúng túng cúi đầu xuống. Tấn Tuyên biếtmình đã đoán đúng thì càng giận dữ hơn!
“Dù sao con cũng sẽ không đi Singapore!” Tấn Tuyên tức giận ôm Vu Tiệpđứng dậy, trừng trừng nhìn mọi người, trịnh trọng tuyên bố: “Bất kểmọi người có vui hay không, hôm nay con và Tiểu Tiệp chính thức tuyênbố với cả nhà, chúng con đã yêu nhau!”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]