Vu Tiệp đứng yên tại chỗ. Đây… không phải là ảo giácchứ?
Gương mặt đẹp trai từ từ áp sát lại, khoé môi thấp thoáng nụ cười, chất giọngtrầm ấm vang lên: “Mèo hoang càng ngày càng ghê gớm”.
Là anh, là anh thật rồi, ngoài anh ra thì chẳng ai gọi cô là mèo hoang nữa. Nỗixúc động trong lòng dâng trào nhưng một cảm giác phức tạp khác lại xuất hiện,chẳng lẽ anh không muốn gặp cô, còn dối cô là đã đi công tác. Đáng ghét, đángghét, quá đáng lắm!
Vu Tiệp sa sầm mặt, hứ, kiểu gì thế? Lúc cô muốn gặp thì anh không cần, hại côhụt hẫng cả ngày, bây giờ lại đột ngột xuất hiện khiến cô giật mình, anh xem côlà gì, gọi là đến, đuổi là đi à? Sao cô lại bị anh đùa giỡn mãi thế? Vu Tiệpphẫn nộ quay mặt đi khiến môi anh hụt vào khoảng không, hai tay đẩy mạnh anh rachỗ khác, cô giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng!
“Tiểu Tiệp!” đôi mắt anh thấp thoáng sau xặp kính râm, nụ cười đáng ghét vẫn ởtrên môi: “Giận anh thật à?”
Hứ, Vu Tiệp đanh mặt lại, không nhìn anh. Người ta vô cùng mong chờ được gặpanh, thế mà lại bị anh từ chối.
Cánh tay mạnh mẽ của Tấn Tuyên kéo cô một cái, Vu Tiệp mất thăng bằng ngã nhàovào lòng anh, cô hoảng loạn đập vào ngực anh: “Buông em ra, em không muốn gặpanh”.
Lồng ngực cứng rắn rung lên, anh khẽ cười. Tấn Tuyên lại còn dám cười khiến cơngiận của Vu Tiệp càng bùng lên, mặt cô đỏ bừng bừng, thẹn quá hoá giận, cô cotay đấm một cú vào ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156138/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.