Lâm Hữu Nam không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nghe VuTiệp bảo Tấn Tuyên đã đi, cậu chỉ lặng lẽ ôm Vu Tiệp để an ủi.
Trước khi đi, Tấn Tuyên có gọi điện cho Lâm Hữu Nam, dặn dò cậu phảichăm sóc Vu Tiệp, bảo cô lúc nào cũng ngờ nghệch, rất dễ tin người,nhất định phải trông chừng cô đừng để lạc mất. Lâm Hữu Nam luôn imlặng nghe Tấn Tuyên dặn dò, trong lòng dù không phục cũng phải thừanhận, Tấn Tuyên thưc sự quan tâm đến Vu Tiệp, chẳng trách Vu Tiệp lạiyêu anh ta đến vậy. Có điều, A Nam vẫn không nhịn được mà chọc TấnTuyên vài câu: “Anh không nói thì tôi cũng biết, tôi hiểu chị ấy khôngít hơn anh đâu”.
Tấn Tuyên nhất thời nghẹn lời, đành ra sức doạ dẫm: “Vậy tốt, nếuđể tôi phát hiện Tiểu Tiệp có chuyện, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Và thế là, vì Vu Tiệp, hai người đàn ông này đã tỏ ra hữu nghị vớinhau.
Những ngày tháng không có Tấn Tuyên lại quay về, phút giây ngắn ngủiở bên nhau lúc nào cũng nhắc nhở Vu Tiệp nhớ đến anh. A Nam nhận ranỗi buồn sau nụ cười của cô. Cô quá trong sáng, đôi mắt trong veo, mọisuy nghĩ trong lòng đều bất cẩn lộ ra ngoài, rằng cô luôn nhớ đến anhta.
A Nam đề nghị Vu Tiệp dọn đến ở cùng nhà bà cô với cậu, tuy TấnTuyên đã đặt phòng đến tận ngày cô rời Úc nhưng cậu vẫn mong cô dọnđến, ít nhất thì không cần đối diện với những đêm cô đơn. Cậu hiểunỗi đau khi nhớ đến một người trong màn đêm tĩnh lặng ấy.
Nhưng Vu Tiệp khéo léo từ chối, cô muốn ở lại căn phòng trống trảiđó.
Những ngày tiếp theo, A Nam đưa Vu Tiệp đi hết mọi nơi ở Melbourne, ănđủ mọi cao lương mĩ vị. Cậu dùng những phút giây bận rộn để khoảlấp thời gian thừa của cô. Cho dù nỗi nhớ của cô luôn cất giấu tronglòng, nhưng cậu vẫn rất muốn ép nó xuống đến nhỏ nhất có thể.
Lúc quay về, Vu Tiệp bảo A Nam đặt vé về thẳng nhà, A Nam nghi ngạinhìn cô, cô không muốn chuyển máy bay ở Singapore để gặp Tấn Tuyên mộtchút sao?
“Chúng ta về thẳng nhà”, làm sao cô lại không muốn gặp anh cơ chứ,nhưng cô không thích để Tấn Tuyên vất vả nữa. Anh thật sự rất bận nêncô không thể khiến anh vứt bỏ mọi thứ để đến gặp mình một chút.Tấn Tuyên đã nói, nhất định họ sẽ gặp lại nhau, nhanh thôi, cô mongđợi được có ngày cùng anh trùng phùng.
A Nam đành đặt vé về thẳng, hai người lưu luyến tạm biệt Melbourne.
Vu Tiệp về đến nhà, mọi người đều quây quanh cô hỏi tình hình ởmiền nam, Vu Tiệp mỉm cười trả lời họ từng câu một theo đáp án đãđược A Nam chuẩn bị sẵn, đến khi họ đều thoã mãn, cô mới được vềphòng mình.
Cô chậm rãi thu xếp hành lý, nhưng khi lấy ba mảnh giấy trong túi ra,cô không kiềm chế được mà khóc thật to. Tấn Tuyên, hình như em đã quêntặng anh vật kỷ niệm rồi, anh sẽ nhớ em bằng cách nào đây?
Ở bên kia, Tấn Tuyên đang tăng ca ở công ty, điện thoại vẫn lặng lẽnằm đó, trên màn hình là hình ảnh Vu Tiệp say ngủ, ánh mắt congcong, rèm mi dài và cả nụ cười bên khoé môi. Đó là nụ cười của côsau khi ôm Tấn Tuyên chìm vào giấc ngủ.
Những ngày tiếp theo lại tiếp diễn như cũ, Tấn Tuyên vẫn gửi clip đềuđặn mỗi ngày, Vu Tiệp vẫn nhìn nó để an ủi nỗi nhớ. Cô lặng lẽpost hết những tấm ảnh ở Melbourne lên blog của mình. Cô không dám lưulại những tấm ảnh đó trong máy tính ở nhà, sợ nhân lúc cô không cómặt Vu Lâm sẽ dùng máy tính và phát hiện ra mọi chuyện.
Tình yêu của họ vất vả quá, vừa phải chịu đựng nỗi nhớ xa cách,vừa phải e dè không để người khác phát hiện.
Vu Tiệp cũng không dám để hộ chiếu ở nhà, cô đưa cho A Nam giữ giúp,dù sao cô cũng không còn cơ hội ra nước ngoài nữa.
Nhưng ông trời đúng là thích trêu ngươi người khác, luôn tạo ra nhữngchuyện để đùa giỡn.
Quyển hộ chiếu đó của Vu Tiệp lại được mang ra sử dụng nhanh chóng.
Vu Tiệp thấy Tấn Tuyên nói trong clip, anh lại phải ra nước ngoài côngtác, còn bảo cô đến tìm A Nam, nhờ cậu ta làm visa giúp. Vu Tiệphoàn toàn đờ đẫn, lại phải lén lút ra nước ngoài?
Lúc thấy A Nam, Vu Tiệp vẫn nghi ngờ không biết Tấn Tuyên có nói thậtkhông? “A Nam, em lại ra nước ngoài với chị à?”
“Em đi làm gì? Lại làm kẻ thừa thãi à?” A Nam bực tức bũi môi.
“Vậy…chị tự đi á?”
“Tấn Tuyên sẽ sắp xếp, chị chỉ việc ngồi máy bay là được, anh ta sẽđón chị ở bến đó. Chắc chị không đến nỗi ngồi máy bay mà cũng bịlạc đấy chứ?”. Nói thật là, để Vu Tiệp đi một mình cậu cũng khôngyên tâm.
“A Nam, thế có ổn không?” Vu Tiệp lo lắng cầu cứu.
“Đương nhiên là không ổn nên chị đừng đi, bảo anh ta đến đây”. Lâm HữuNam đanh mặt lại, tại sao cứ bắt Vu Tiệp đuổi theo anh ta.
“Nhưng…lần này hình như anh ấy phải đi công tác mà”. Vu Tiệp lại bắtđầu nói tốt cho Tấn Tuyên.
“Phải rồi, rõ ràng là anh ta mượn việc công làm việc tư, em sẽ máchvới bố em”. Lâm Hữu Nam cười thầm, cậu thích nhất là doạ Vu Tiệp.
Vu Tiệp cuống lên, vội vàng nắm tay cậu: “Anh ấy đi công tác, chắcchắn là thế. Cùng lắm thì…chị không đi nữa”.
A Nam nhướn mày nhìn vẻ khó xử của Vu Tiệp: “Thật không? Vậy em giúpchị trả lời anh ta”. A Nam cười thầm trong bụng, cô gái ngốc nghếch,sao lại dễ bị lừa như thế? Đúng là không yên tâm thật.
A Nam cô nìn cười nhìn vẻ tội nghiệp của Vu Tiệp, cuối cùng khôngnhịn nổi nữa, cậu cười lăn lộn, gõ vào đầu cô: “Yên tâm, chị đến đó,đương nhiên là anh ta chi tiền rồi. Nếu anh ta dám phí phạm tiền côngty thì đã bị kế toán truy ra rồi”.
Gương mặt đang ủ rũ của Vu Tiệp đột ngột sáng bừng: “Thật à?”
“Yên tâm đi, em sẽ giúp chị. Nhớ đấy, ngày mai mang hộ chiếu sang choem”. A Nam thấy cô vui trở lại thì lòng cũng vui theo.
Học kỳ cuối của Vu Tiệp chỉ cần làm thủ tục trong trường xong làcó thể tự ra ngoài tìm việc thực tập nên thời gian của cô khá rãnhrỗi.
Dưới sự giúp đỡ của A Nam, Vu Tiệp lại lặng lẽ bay đên Prague ( thủđô Cộng Hòa Séc) gặp Tấn Tuyên. Cũng như lần trước, ban ngày Tấn Tuyênbận công việc, ban đêm tận tình “phục vụ” cô.
Vu Tiệp tìm được công việc biên dịch do một đàn chị giúp đỡ, chỉcần giao bản dịch đúng thời hạn là được, tiền lương cũng khá. Mọingười thấy cô tìm được việc thì cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ thấycô thỉnh thoảng đi công tác thì cũng nghi ngờ nên cô đành nói là côngty phân cô đến thành phố khác để làm phiên dịch cho khách hàng.
Sau đó, chỉ cần Tấn Tuyên đi công tác nước ngoài thì anh đều bảo VuTiệp đến, vừa không quên công việc vừa giải toả nỗi nhớ của cả hai.Từ đó, Vu Tiệp trở thành người cùng bay bên cạnh Tấn Tuyên, có máybay thật tốt, khoảng cách xa đến mấy cũng được thu hẹp lại. Hộchiếu của Vu Tiệp dần dần biến thành xanh đến đỏ hoa cả mắt.
Cũng nhờ Tấn Tuyên ra sức chỉ bào, Vu Tiệp dần dần giúp được anh xửlý một số việc, mà tiếng Anh của cô rất tốt, biết một ít tiếngPháp, đủ để làm trợ lý cho anh, hai người cùng nếm trải vất vả vàngọt ngào.
Tấn Tuyên cũng đưa Vu Tiệp đến một số buổi tiệc do khách hàng chiêuđãi, đương nhiên là dưới danh nghĩa nhân viên công ty. Có một số ngườihỏi đến thì anh cũng chỉ giới thiệu đơn giản Vu Tiệp là trợ lý riêngcủa mình.
Nhưng hành vi bí mật thế này cũng có ngày sẽ bại lộ.
Khi Tấn Tuyên khoác tay Vu Tiệp đi vào cổng khu trung tâm hội nghị củakhách sạn Quest Newmarket của trung tâm thành phố Auckland( thành phố lớnnhất New Zealand),Tấn Tuyên bỗng khựng lại, Vu Tiệp nghi ngại đưa mắtnhìn anh. Sao vậy?
Vẻ mặt Tấn Tuyên dần đông cứng lại, khoé môi xuất hiện nụ cười lạnhlẽo. Vu Tiệp quay sang, nhìn theo ánh mắt anh, cô bỗng ngẫn người, LâmNgữ Âm?!
Với bộ lễ phục gợi cảm, mái tóc búi gọn sau gáy, Lâm Ngữ Âm có vẻchín chắn hơn nhiều. Ánh mắt cô ta không tỏ ra ngạc nhiên lắm, chậmrãi tiến lại đứng trước mặt họ, mỉm cười lên tiếng: “Cô Vu, xinchào!”. Nói xong, cô lịch sự đưa bàn tay trắng muốt ra.
Cuối cùng, Tấn Tuyên cũng lên tiếng: “Cô đã nói sẽ không đến mà?”.Trước khi đi anh đã hỏi Lâm Ngữ Âm, nếu cô ta định đến thì anh sẽkhông gọi Vu Tiệp, ai ngờ cô ta lại đột ngột xuất hiện.
Lâm Ngữ Âm nhìn gương mặt căng thẳng của anh không nhịn được cười: “Emđáng sợ đến thế à? Yên tâm, em đến đây không phải để cô ấy khó xử”.Nói xong, cô đưa mắt nhìn theo bóng Vu Tiệp.
Tấn Tuyên mím môi, không đoán ra ý đồ của cô ta nhưng anh tuyệt đối sẽkhông để cô ta làm tổn thương Vu Tiệp.
Lâm Ngữ Âm cười khẽ: “Cô ấy khác trước rồi”. Hôm nay, Vu Tiệp mặc mộtbộ sườn xám không tay cách điệu, đường cắt may khéo léo làm nổi bậtmọi đường nét của cơ thể, một bông hoa nhã nhặn đính trên đườn viềnáo, vùa gợi cảm lại vừa đáng yêu. Cô không còn là cô gái thanh túchỉ mặc áo phông nữa, đoá hoa nhỏ này dần dần nở rộ ra nét đẹp mêngười dưới sự hướng dẫn của Tấn Tuyên. Lâm Ngữ Âm nhìn theo, lòngbỗng thấy chua xót, tại sao cô ấy lại may mắn đến thế?
“Ngữ Âm, Vu Tiệp đến đây không có mục đích khác, là tôi đã đưa cô ấyđến đây”. Tấn Tuyên sa sầm mặt, anh không muốn Lâm Ngữ Âm hiểu lầm,rồi nói linh tinh với tổng công ty, như thế sẽ ảnh hưởng đến danh dựcủa Vu Tiệp.
“Em có nói gì à?” Lâm Ngữ Âm thấy anh giải thích thì cười nói. “Emchỉ vô tình nghe nói lúc đi công tác anh luôn có mỹ nữ bên cạnh nêntò mò muốn biết là ai thôi, không ngờ lại là cô ấy”.
Vốn dĩ, Lâm Ngữ Âm còn ngỡ Tấn Tuyên bản tính không đổi, lại bắtđầu trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng cô rất bất ngờ khi thấy tấm ảnh nhânviên chụp lại, hai người đang thân mật đi cạnh nhau là Tấn Tuyên và VuTiệp. Nhìn hai gương mặt rạng rỡ hạnh phúc ấy, cô đành tự mỉa mai,là do cô đã đánh giá thấp tình cảm của Tấn Tuyên với Vu Tiệp rồi.
“Cô đừng làm khó cô ấy” Tấn Tuyên vẫn chưa xác định được mục đíchcủa cô ta, anh muốn một lời hứa.
Tấn Tuyên đưa chi nhánh công ty ở Singapore vào quỹ đạo với tốc độnhanh nhất. Sau đó, Lâm Ngữ Âm phụ trách nghiệp vụ ở đó, anh lại tuântheo sự sắp xếp của công ty mà chuyển đến quốc gia khác, mở rộngnghiệp vụ hơn. Công ty hết lời khen ngời thành tích xuất sắc của anh,Tổng giám đốc Lâm sau khi nghe Lâm Ngữ Âm đề cử anh thì càng tánthưởng hơn, ông rất yên tâm khi giao trọng trách đó cho Tấn Tuyên.
Vu Tiệp thấy gánh nặng trên vai anh mỗi lúc một lớn, cũng chỉ cóthể cố gắng hết sức để giúp đỡ anh phần nào.
Vu Tiệp theo anh bôn ba khắp nơi nhưng không thể quá nhiều vì sợ giađình phát hiện, cô còn phải lo công việc của bản thân, bảo đảm mọithứ đều hoàn thành đứng thời hạn. Có lúc, Tấn Tuyên thấy cô mệtđến mức ngủ vùi trước máy tính thì rất xót xa, bế cô về giường.Cho dù anh không tình nguyện đến mức nào thì rốt cuộc cũng vẫnkhiến Tiểu Tiệp mệt mỏi theo.
Nhưng khi tỉnh lại, Vu Tiệp luôn nở nụ cười rạng rỡ với anh, một câunói đơn giản đủ khiến trái tim anh ấm áp như mặt trời mùa xuân: “Chỉcần được ở bên cạnh anh thì dù đi đâu em cũng vậy thôi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]