Lâm Hữu Nam không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nghe VuTiệp bảo Tấn Tuyên đã đi, cậu chỉ lặng lẽ ôm Vu Tiệp để an ủi.
Trước khi đi, Tấn Tuyên có gọi điện cho Lâm Hữu Nam, dặn dò cậu phảichăm sóc Vu Tiệp, bảo cô lúc nào cũng ngờ nghệch, rất dễ tin người,nhất định phải trông chừng cô đừng để lạc mất. Lâm Hữu Nam luôn imlặng nghe Tấn Tuyên dặn dò, trong lòng dù không phục cũng phải thừanhận, Tấn Tuyên thưc sự quan tâm đến Vu Tiệp, chẳng trách Vu Tiệp lạiyêu anh ta đến vậy. Có điều, A Nam vẫn không nhịn được mà chọc TấnTuyên vài câu: “Anh không nói thì tôi cũng biết, tôi hiểu chị ấy khôngít hơn anh đâu”.
Tấn Tuyên nhất thời nghẹn lời, đành ra sức doạ dẫm: “Vậy tốt, nếuđể tôi phát hiện Tiểu Tiệp có chuyện, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Và thế là, vì Vu Tiệp, hai người đàn ông này đã tỏ ra hữu nghị vớinhau.
Những ngày tháng không có Tấn Tuyên lại quay về, phút giây ngắn ngủiở bên nhau lúc nào cũng nhắc nhở Vu Tiệp nhớ đến anh. A Nam nhận ranỗi buồn sau nụ cười của cô. Cô quá trong sáng, đôi mắt trong veo, mọisuy nghĩ trong lòng đều bất cẩn lộ ra ngoài, rằng cô luôn nhớ đến anhta.
A Nam đề nghị Vu Tiệp dọn đến ở cùng nhà bà cô với cậu, tuy TấnTuyên đã đặt phòng đến tận ngày cô rời Úc nhưng cậu vẫn mong cô dọnđến, ít nhất thì không cần đối diện với những đêm cô đơn. Cậu hiểunỗi đau khi nhớ đến một người trong màn đêm tĩnh lặng ấy.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-am/2156134/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.