Cậu vừa mở mắt, thứ đập vào là trần nhà trắng xoá, vừa cử động, cơn đau từ vết thương trên đầu truyền đến. Takemichi nhớ ra, thằng khốn tóc màu bạch kim nào đó đạp bản thân ra nông nỗi này.
Takemichi ngồi trên giường, cậu nhận thức được trên đầu có quấn băng, bởi cảm giác rất đau.
Mikey nhìn người phía trong đã tỉnh, lại ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Quay lưng rời khỏi bệnh viện.
Đến trưa y tá mang cơm lên cho cậu, nhân tiện kiểm tra vết thương
"Cậu may mắn đấy, nó không chạm vào chỗ hiểm. Vài ngày nữa có thể rời đi."
"Tôi rời đi bây giờ được không?"
Cô y tá ngẩng đầu, mỉm cười "Không được đâu, cậu xảy ra chuyện gì thì làm sao đây!"
Takemichi vừa bỏ một miếng cơm vào miệng, đã cảm thấy ngấy
"Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi muốn xuất viện ngay bây giờ, tiền hết bao nhiêu?"
Người phụ nữ lắc đầu thở dài "Có người trả cho cậu rồi, nếu cậu vẫn cố chấp như vậy, có thể ra quầy làm việc làm thủ tục xuất viện."
Song cầm lại khay thức ăn đi khỏi phòng, Takemichi nhân cơ hội muốn bỏ về nhà, thoát khỏi sự kiểm soát của Mikey.
Cậu chậm chạm rời khỏi bệnh viện, trên người cũng là bộ đồ được chuẩn bị sẵn, Takemichi hẳn biết là do ai để lại.
Cậu đầu đau như búa bổ, đứng bên cạnh đường bắt taxi, một lúc lâu mới có thể trở về đến dãy trọ quen thuộc.
Takemichi mở của bước vào, không quên khoá cửa, phòng trừ trường hợp Mikey ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mitake-song-song/2603707/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.