Bảo Liên ngồi trên xe, cô mở cửa sổ ở mức vừa, yên bình cảm nhận cái lành lạnh của mùa đông.
Môi cô mỉm cười nhiều lần, không biết vì lý do gì, không biết vì cô suy nghĩ gì trong đầu, chắc hẳn là vì một điều gì đó rất vui, làm lay động khoé môi anh đào của cô.
Anh Kiệt máy lần xoay sang nhìn cô, khóe miệng động đậy không biết bao nhiêu lần, nhưng rốt cục không nói được lời nào.
Cô xoa xoa bờ môi khô vì lạnh, xong lại gõ gõ vào khung cửa sổ.
Không gian im ắng vọng lại duy nhất tiếng gõ của cô.
Không chịu nổi được cái yên lặng, cô lên tiếng:
-Mình về nhà anh đi!
Anh giật mình, ngón tay gõ gõ mấy tiếng đục ngầu lên vô lăng.
-Ừ... Anh đang về.
-Ý em là căn nhà ở khu phố A ấy.
Cô xoay sang nhìn anh, nở một nụ cười. Nụ cười của cô trong vắt như trời mùa thu, lại ấm áp như trời mùa xuân làm không khí trong xe trở nên vô cùng yên bình.
-Vì sao em lại muốn về…?
-Hoa không gặp em hơn một tháng chắc sẽ rất buồn…
Anh cười, tiếng thở hoà vào không khí yên bình.
-Ừm…
Họ im lặng, không nói, chỉ trầm mặc cảm nhận trái tim đối phương.
Bánh xe lăn đều trên đường, hồi sau dừng lại tại một ngôi nhà nhỏ, cái mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng lại len vào nơi cánh mũi, chúng khác với cái sự thanh thản lúc ở nhà kính.
Cô đẩy cửa, bước xuống xe, còn anh tìm chỗ đậu xe.
Bảo Liên cô đứng trước cổng nhà, một loạt đưa mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/missing-someone/128593/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.