Bảo Liên đi chậm....
Không phải vì cô có nhiều điều suy nghĩ,
Mà là vì...cô đau chân.
Cô đứng trước hiệu sách, tâm trạng có phần không vui vì vừa bị điểm kém môn Văn.
Suy nghĩ một hồi, đằng nào cô cũng muốn nghỉ chân, thay vì thế thì ngồi đây đọc vài cuốn truyện cho vui lên tí.
Tự suy nghĩ, tự quyết định, cô gật đầu rồi đi vào.
Vừa vào đến hiệu sách, cô chạy ngay đến khu truyện tranh mà không mất quá nhiều thời gian toan tính.
Cô ôm vài quyển truyện vào người rồi ra chỗ ghế đọc, vừa đọc vừa cười ha hả, cứ như bao nhiêu buồn bực đã tan biến hết theo tiếng cười của cô.
-Này cô, làm ơn nhỏ tiếng! – Đang "hưng phấn", cô nghe một giọng nói khá quen từ sau phát ra.
Ấy...đừng nói là...!
Anh ta kéo ghế sang ngồi cạnh cô, thỉnh thoảng cô lại quay sang nhìn người đó.
"Chắc xấu hổ chết mất! T.T"
-Khoan đã – anh đột nhiên lên tiếng làm cô giật mình đưa quyển sách lên che mặt, vờ như mình đang luyện bí kíp...đọc ngược. – Cô là Bảo Liên?
"Sao anh ấy biết tên mình?"
-Phải không?
Cô xoay mặt nhìn anh, không kìm được chữ xấu hổ trên gò má ửng đỏ.
-À..hôm trước cô bỏ quên cặp nhà tôi nên tôi đã biết tên cô.
"Anh ta biết thuật đọc suy nghĩ sao?"
Anh nhìn cô hoảng hốt mà không nhịn cười được.
Cô nhìn anh từ trên xuống, cố gắng tìm một chủ đề khác để xoay chuyển.
-Anh.... thích loài hoa này đến thế sao? – Cô nói khi nhìn thấy quyển sách trên tay anh, nó nói về hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/missing-someone/128584/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.