Phát súng thứ hai một lần nữa ghim sâu vào vai trái của Minho, chỉ cách vết thương do lần bắn đầu tiên một khoảng cách khá ngắn.
Minho quỳ sụp xuống nền đất lạnh giá, đôi mắt vẫn vô cảm chiếu thẳng vào người con gái đang tiếp tục giương mũi súng về phía mình, nhưng khoé môi lại nhếch lên tạo một nụ cười nhạt.
- “Lần này em sẽ không bắn trượt nữa...” - Câu nói lấp lửng được chất giọng lạnh lùng lên tiếng, Minho không hề đưa tay cầm máu cho hai vết thương sâu hoắm ở vai, để mặc từng giọt máu đỏ thẫm cứ thế đáp đất. - “... đúng không?”
Onew lặng người nhìn khung cảnh trước mắt, không thể tin được Yuri lại có thể nhẫn tâm chĩa súng vào Minho như vậy.
Chỉ cần khiến gia đình Yuri chịu thương tổn, thì ngay cả Minho cũng không hề có được hai chữ “ngoại lệ” sao?
*Cạch**Cạch*
Khẩu súng trên tay Yuri được nạp đạn một cách nhẹ nhàng, bàn tay nhỏ nhắn kia đang ghì dần lấy còi súng, vẻ mặt không chút biểu cảm hướng khẩu súng trong tay về phía Minho.
Không một ai... có quyền đẩy những người quan trọng nhất đối với Yuri xuống vực thẳm.
- “Mèo con, em thật sự nhẫn tâm đến thế sao?” - Onew thất thần nhìn Yuri, đưa một tay nắm giữ lấy người Minho để đề phòng trường hợp tồi tệ nhất. - “Gia đình em quan trọng, vậy tên Minho này đối với em cũng không hề quan trọng sao?”
Minho?
Yuri lúc này dường như mới kịp định thần lại, sững người nhìn bóng người quen thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minyu-vo-ngoc-anh-se-bat-duoc-em/3296779/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.