Trời dần tối, An Hạ Dao ngồi một mình trên chiếc ghế đẩu trong phòng khách lặng lẽ chờ Diệp Trí Viễn về để nghe anh giải thích.
Nhưng, sáu giờ, bảy giờ, tám giờ rồi chín giờ… cũng đã trôi qua, AnHạ Dao đã chờ đến 1 giờ sáng mà vẫn không thấy Diệp Trí Viễn về. Cô cứnhìn chiếc đồng hồ treo tường nhích từng giây, từng phút và từng giờ…
Từ tâm trạng vui vẻ chờ đợi ban đầu, cuối cùng An Hạ Dao chỉ còn thấy một cảm giác hụt hẫng, đau buồn. Cô chua chát nuốt những dòng nước mắtmặn chát, vuốt ve cái bụng và khẽ nói: “Con ơi, con có biết không, bâygiờ bố con đang đi hẹn hò với người tình cũ đấy, có lẽ đêm nay cũngkhông về đâu.” Nói xong, hai hàng nước mắt cô lã chã tuôn rơi, rồi côlại thầm mắng mình: “An Hạ Dao, mày là đồ ngốc, đã có Lộ Ngữ Nhụy xuấthiện rồi thì mày còn hy vọng Diệp Trí Viễn giải thích với mày điều gìchứ? Có phải mày chờ Diệp Trí Viễn cầm tờ đơn ly hôn đuổi mày và đứa con của mày ra khỏi cửa thì mày mới tỉnh không?”
Mắng xong, cô ôm lấy mình, bật khóc, nức nở, ấm ức, đau lòng, buồnbã… mọi cảm xúc cứ trào dâng trong lòng, không sao kìm nén được.
Khóc cho tới lúc hai mắt sưng mọng lên, ngước nhìn đồng hồ thì đã làhai giờ rưỡi sáng, còn Diệp Trí Viễn thì vẫn không có lấy một cú điệnthoại, một mẩu tin nhắn nào.
Lê bước chân nặng nề, An Hạ Dao đi đến bên chiếc giường, trong lònghoang vắng đến vô cùng, dù lòng đau thắt nhưng cô không khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-lai-tu-dau-duoc-khong-em/78556/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.