Trên đường đến cục dân chính, An Hạ Dao vẫn trong vẻ bàng hoàng, từtuổi 17 đến 27 tuổi, dường như cô không sao thoát được lời nguyền “DiệpTrí Viễn”, càng cố sức chống lại thì lại càng bị bám riết lấy.
Diệp Trí Viễn nắm vô lăng, mắt liếc nhìn vẻ bàng hoàng của An Hạ Dao, bất giác đập đập vào vô lăng, khiến cô định thần lại: “An Hạ Dao, hômnay dù gì thì cũng là ngày chúng ta đăng ký, là ngày vui của hôn nhân,em có thể bỏ vẻ ảm đạm ấy đi được không? Cứ như là anh đem em đi bánkhông bằng!”
“Anh không đủ bản lĩnh bán tôi đâu.” An Hạ Dao thở dài, khẽ nói: “Là tôi bán mình cho anh, lại còn giúp anh đếm tiền nữa chứ…”
“An Hạ Dao, mặc dù em nói chuyện cười, nhưng chẳng buồn cười chútnào, có điều để phối hợp với em thì anh phải cố gắng cười mà thôi.” Nóixong, Diệp Trí Viễn cười ha hả.
An Hạ Dao: “Nhìn cái vẻ đắc ý như tiểu nhân của anh kìa, chỉ muốn cho một cái tát!”
“Đấy đâu phải là vẻ đắc ý tiểu nhân? Rõ ràng là trạng thái tinh thầncủa người gặp chuyện vui mà!” Mặt của Diệp Trí Viễn đầy vẻ phấn khởi,“Anh là mối tình đầu của em, là người đàn ông trong lần đầu của em, cuối cùng thì nâng lên thành chồng em, đúng là một kết cục hết sức hoàn mỹ.”
“Có thể anh là người đàn ông đầu tiên, người chồng đầu tiên của tôi,nhưng chưa chắc đã là người cuối cùng!” An Hạ Dao không muốn nhìn thấyvẻ đắc ý ấy của Diệp Trí Viễn, không nén được tấn công lại bằng miệnglưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-lai-tu-dau-duoc-khong-em/78553/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.