Về đêm đầu khu, An Hạ Dao lấy lại tinh thần, xuống xe, ngẩng đầu lênthì nhìn thấy Diệp Trí Viễn hai tay ôm vai, mặt nở nụ cười tươi rói nhìn cô và chào: “Hạ Dao, về đến nhà rồi à?”
Hít một hơi thở sâu, An Hạ Dao nở nụ cười rất chuyên nghiệp, đangđịnh đi vòng để tránh Diệp Trí Viễn, không ngờ, bị trượt chân, người đổvề phía trước, đúng lúc cô buột miệng kêu lên thì lập tức được một đôitay chắc chắn giữ lại.
An Hạ Dao nhìn khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn đang kề sát, ngượng ngùng chỉ muốn tìm lỗ lẻ để chui xuống.
“An Hạ Dao, em nhìn thấy anh thì cũng đừng có vội nhào vào lòng như thế chứ?” Diệp Trí Viễn cười tinh quái.
“Nhào vào lòng? Anh vẫn chưa hết mơ à?” An Hạ Dao tức giận hỏi, không biết tại sao, sau mười năm gặp lại, cô lại trở nên đanh đá hơn hẳntrước như vậy.
An Hạ Dao biết, cô không thể chống đỡ lại được khuôn mặt thông mi vàđiển trai của Diệp Trí Viễn, hoặc có lẽ từ nơi sâu thẳm của trái tim côvẫn chưa thể nào quên được Trí Viễn, nhưng cô không dám tới gần.
Mối tình đầu thất bại là một nỗi đau và niềm nuối tiếc, thời gian đãtrôi qua rất lâu, rất lâu rồi, cho dù vết thương ấy tuy đã lành nhưngvẫn để lại vết sẹo, và dù thời gian đã làm cho nỗi đau ấy nhạt nhòa điít nhiều, nhưng mỗi khi bị động đến, nó vẫn dậy lên nhức nhối. Vì trongđời người, những rung động ban đầu luôn khiến người ta yêu với một tìnhyêu chân thật, thuần khiết nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-lai-tu-dau-duoc-khong-em/78549/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.