Bình luận vào bài của cô là đồng nghiệp trước kia ở khoa răng hàm mặt, chồng cô ta làm kinh doanh, bình thường chẳng có việc gì đều thích khoe khoang hình tượng quý bà độc lập trên dòng thời gian của mình, Vương Nhược Hàm đã khổ sở vì bị cô ta ngầm khoe giàu từ lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng xả được cơn tức.
Sau khi gửi đi thành công, cô đều tưởng tượng ra được phản ứng tức tối của đối phương, không khỏi phì cười ra tiếng.
Hoắc Kiêu in tài liệu xong đi ra ngoài, đã trông thấy tư thái nhãn nhã của cô nằm trên sô pha, bỗng vỗ đùi một phát cười ra tiếng.
Hoắc Kiêu chẳng cần nghĩ cũng đoán được: “Cảm giác được người ta hâm mộ thế nào?”
Vương Nhược Hàm lắc lư đầu: “Không tệ, không tệ.”
Hoắc Kiêu cười cười, cô ý dọa cô: “Cẩn thận bị người ta cho vào danh sách đen đấy.”
Vương Nhược Hàm nhún vai: “Con người đều có lòng hư vinh, em khoe của em, người ta cho em vào danh sách đen, đó là tự bản thân cô ta nhỏ mọn, có phải là vấn đề của em đâu.”
Hoắc Kiêu ấn lên đầu cô một cái: “Chỉ có em là lý sự cùn.”
Anh ngồi lên sô pha, phân loại đống tài liệu dựa theo số điểm.
Lúc sau, Hoắc Kiêu hỏi Vương Nhược Hàm: “Có phải giờ em không có việc gì làm đúng không?”
Vương Nhược Hàm giơ tay với túi bò khô trên bàn: “Có ạ, em phải chơi game.”
Hoắc Kiêu lấy túi bò khô trên tay cô ném vào ngăn tủ: “Lại đây ghim tài liệu giúp anh.”
Tập giấy A4 trải đầy chỗ trống rên bàn trà, mùi mực in thoang thoảng nơi chóp mũi, Vương Nhược Hàm khoanh chân ngồi trên thảm, tiện tay lật xem, bên trên tràn ngập chữ cái tiếng Anh khiến cô hoa cả mắt: “Đây là cho sinh viên ạ?”
Hoắc Kiêu ừ một tiếng: “Môn viết luận học kì sau năm hai là anh dạy, anh tham khảo chắt lọc tinh hoa từ vài quyển sách, cho bọn chúng mang về xem trước.”
Vương Nhược Hàm gật đầu, một sấp dày như này, có lẽ là tốn rất nhiều công sức.
Cô vừa bấm ghim vừa nói: “Thầy Hoắc vất vả quá.”
Hoắc Kiêu khách sáo trả lời: “Trợ lý Vương cũng vất vả rồi.”
Vương Nhược Hàm khẽ cười, nghiêng người tựa lên đùi anh.
Thứ hai trường học bắt đầu bước vài tuần thi cử, môn Hoắc Kiêu dạy không sắp xếp thi tại hiện trường, nhưng anh phải làm giám thị cho những môn học khác.
Chủ nhật Vương Nhược Hàm làm ca đêm, anh dậy sớm tới bệnh viện đón người, tiện thể mang bữa sáng cho cô.
Cửa tiệm đồ ăn sáng nho nhỏ ngồi chật cứng khách, Hoắc Kiêu gọi hai phần vằn thắn nhỏ.
Hoắc Kiêu thấy Vương Nhược Hàm múc một thìa dầu ớt vào bát, vội ngăn cản: “Ấy, ấy, ấy, mới sáng ra, trong dạ dày em trống không đấy, đừng ăn cay thế này.”
Vương Nhược Hàm thở dài, rủa thầm trong bụng Hoắc Kiêu đúng là càng ngày càng giống mẹ già.
Búi tóc củ tỏi buộc một ngày một đêm, kéo da đầu hơi đau, Vương Nhược Hàm xõa tóc ra, buộc thành kiểu đuôi ngựa lỏng lẻo.
Cô tháo chiếc kẹp không biết đặt chỗ nào, tiện tay kẹp lên túi áo sơ mi của Hoắc Kiêu.
“Tí nữa anh phải tới trường à?” Vương Nhược Hàm hỏi anh.
“Ừ, nay phải coi thi hai môn, trưa nay anh ăn trong căng tin trường, lúc nào em ngủ dậy thì tự tìm đồ ăn biết chưa.”
“Vâng.” Vương Nhược Hàm thổi nguội miếng vằn thắn rồi bỏ vào miệng, mệt mỏi nói, “Sao trực ca đêm mà mệt quá, em thấy đầu óc cứ quay cuồng sao ấy.”
Hoắc Kiêu kéo ba lô cho cô dựa vào: “Bình thường em không thích vận động, lại ăn thực phẩm rác, thể chất giảm sút, đương nhiên không thể thức đêm được rồi.”
Vương Nhược Hàm ư một tiếng.
Hoắc Kiêu múc một miếng vằn thắn đưa vào miệng cô, Vương Nhược Hàm lim dim há miệng ra cắn lấy.
Trông bộ dạng này của anh, Hoắc Kiêu khẽ đề nghị: “Hay là đổi sang phòng khám tư đi? Không cần làm ca đêm nữa, thời gian cũng thư thả hơn.”
Vương Nhược Hàm lắc đầu, mở mắt nói: “Cũng đâu phải em muốn đi là đi được đâu, em lại không giống anh, tới chỗ nào cũng là nhân tài, đến N đại cũng có thể làm rất tốt.”
Cô thở dài một hơi: “Cách nghỉ hưu còn bao lâu nữa đây?”
Đưa Vương Nhược Hàm về nhà xong, Hoắc Kiêu lái xe tới trường.
Môn thi tiếp theo sắp bắt đầu, anh vào văn phòng rót đầy nước nóng vào bình giữ nhiệt, cầm đồ đạc của mình đi tới tòa nhà dạy học.
Anh đứng lên bục giảng, đặt bình giữ nhiệt và máy tính trong tay xuống, đang định giúp cô Hách chia giấy thi.
Chẳng biết tại sao, cả đám sinh viên đang yên lặng ôn lại tài liệu bỗng cười ồ lên, theo đó là tiếng nói chuyện rì rầm.
Hoắc Kiêu ngẩng đầu lên, ngơ mặt ra: “Sao thế?”
Cô Hách bên cạnh cũng phì cười, chị ta chỉ vào Hoắc Kiêu trêu chọc nói: “Thầy Hoắc, đây là phụ kiện thời trang mới của năm 2022 sao?”
Hoắc Kiêu nhìn theo ánh mắt chị ta cúi đầu xuống, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Anh vội vã rút chiếc kẹp tóc trước ngực xuống, chiếc kẹp lông xù màu hồng phấn còn điểm thêm một chiếc đầu thỏ, được kéo trên áo sơ mi của anh, thế mà anh lại quên mất.
Hoắc Kiêu nhét kẹp tóc vào trong túi, hắng giọng nói: “Xin lỗi để mọi người chê cười rồi.”
Tiếng chuông vang lên, buổi thi chính thức bắt đầu, HOắc Kiêu di chuyển xuống hàng cuối cùng của phòng thi.
Vừa ngồi xuống, anh lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn hỏi tội kẻ đầu sỏ.
Hoắc Kiêu: Vương Nhược Hàm, cái tật vứt đồ lung tung này của em phải sửa lại đi!
Mấy tiếng sau cuối cùng Vương Nhược Hàm cũng tỉnh dậy, gõ chữ trả lời: Em vứt gì chứ?
Hoắc Kiêu vứt một tấm ảnh sang.
Vương Nhược Hàm mở ra, cười hì hì: Đặt ở trên người anh sao gọi là vứt được.
Hoắc Kiêu: Em không vứt, là anh vứt!
Vương Nhược Hàm không hiểu: Anh vứt cái gì?
Hoắc Kiêu gửi một tin nhắn thoại sang, nội dung chỉ có hai chữ: “Thể diện!”
*
Số lần Vương Nhược Hàm quay về chỗ Phương Xuân Hoa ngày càng cao, có những lúc dẫn theo Hoắc Kiêu, có lúc cô tan làm không có việc gì thì chạy về nhà.
Phương Xuân Hoa mua một kg tôm hùm đất, gọi hai người tới ăn.
Vương Nhược Hàm vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm tươi ngon, Phương Xuân Hoa đang bận rộn trong phòng bếp.
Cô gọi với vào trong: “Mẹ, con về rồi.”
Phương Xuân Hoa thò đầu ra: “Ấy, Hoắc Kiêu đâu rồi?”
Vương Nhược Hàm trả lời: “Anh ấy còn ở trường ạ, nói là chủ nhiệm khoa có việc tìm anh ấy.”
Phương Xuân Hoa à một tiếng, sau đó quay về trước bếp ga.
Đợi làm xong cả bàn thức ăn, Hoắc Kiêu vẫn chưa đến, Phương Xuân Hoa bảo cô giục anh.
Vương Nhược Hàm mở wechat ra, tin nhắn hai mươi phút trước cô gửi anh vẫn chưa trả lời, cô nghĩ ngợi cuối cùng vẫn buông điện thoại xuống: “Cuối kì chắc nhiều việc, không sao đâu mẹ, chúng ta cứ ăn trước đi.”
Phương Xuân Hoa: “Được rồi.”
Vương Nhược Hàm rửa sạch tay, chọn một con tôm hùm đất trong đĩa ra bóc.
Phương Xuân Hoan thấy cô mặc áo thun trắng, vội bảo cô đeo tạp dề lên, đỡ bắn dầu mỡ lên áo.
“Con đã mấy rồi rồi hả.” Vương Nhược Hàm không muốn mang, cô dùng sức bóc đầu tôm hùm đất ra, chỉ thấy phụt một tiếng, ba giọt dầu ớt đỏ lòm bắn thẳng vào ngực áo cô.
Phương Xuân Hoa hít sâu một hơi: “Vương Nhược Hàm!”
“Con tự giặt, mẹ đừng mắng con nưa!”
Phương Xuân Hoa nghiến răng ném tạp dề lên người cô, Vương Nhược Hàm ngoan ngoãn đeo vào.
Đang ăn, Phương Xuân Hoa bỗng hỏi: “Đúng rồi, Tần Dã nói với con chưa?”
“Nói gì ạ?”
Phương Xuân Hoa thấy cô như chưa biết gì: “Thằng bé chưa nói với con à?”
Vương Nhược Hàm vội nói: “Rốt cuộc là chuyện gì thế mẹ mau nói đi.”
“Nó với Dung Hoan sắp kết hôn rồi.”
Vương Nhược Hàm trợn trắng mắt: “Chuyện này ai mà không biết chứ? Lúc bọn họ đính hôn còn còn chưa yêu đương với Hoắc Kiêu nữa kia.”
“Không phải.” Phương Xuân Hoa gằn giọng, “Sắp kết hôn thật đấy, ngày tháng đã quyết định rồi, dì kiều của con đang xem địa điểm, chắc thiệp mời chuẩn bị đến tay con đấy.”
Động tác trên tay Vương Nhược Hàm dừng lại: “Thật ạ? Sao hai người họ không nói cho con biết nhỉ?”
Phương Xuân Hoa: “Là việc mới đây, chắc chưa kịp nói thôi.”
Vương Nhược Hàm gật đầu, cảm khái nói: “Cuối cùng cũng kết rồi, bọn họ giằng co nhau rõ là lâu.”
Phương Xuân Hoa bẻ lái, mở miệng hỏi: “Thế còn và Tiểu Hoắc thì sao, đã nghĩ xong bao giờ kết hôn chưa?”
Vương Nhược Hàm bỗng chốc nghẹn lời, thì ra là đợi cô ở chỗ này cơ đấy.
Phương Xuân Hoa đứng dậy, rút một thứ trong tủ dưới ti vi ra, vứt xuống trước mặt Vương Nhược Hàm.
“Cái này cho con.” Phương Xuân Hoa ngồi về chỗ, cầm đũa của mình lên, “À đúng rồi, mẹ đã xem qua, 201/6 là ngày đẹp để đi đăng kí kết hôn.”
Vương Nhược Hàm cười như không: “Xem qua một chút sao ạ?”
Phương Xuân Hoa đanh mặt: “Mẹ chỉ thuận miệng nói thế thôi, không có ý gì khác.”
Vương Nhược Hàm giơ tay với quyển sổ hộ khẩu nhét vào túi.
“Ngày 23 cũng được.” Phương Xuân Hoa nói thêm.
Vương Nhược Hàm nhìn bà, mở to mắt mỉm cười.
Phương Xuân Hoa gắp một con tôm đặt vào bát cô: “Ăn đi, nhìn mẹ làm gì?”
Hơn bảy giờ Hoắc Kiêu mới trả lời tin nhắn, nói anh không qua ăn cơm nữa, tan làm về thẳng nhà luôn.
Vương Nhược Hàm bóc nốt số tôm còn lại, phủ lên cơm trắng, lại rưới thêm chút nước sốt, chế thành món tôm hùm đất bọc cơm mang về cho Hoắc Kiêu ăn.
Cô đậu xe dưới lầu, ngẩng đầu lên thấy đèn trong nhà đang sáng, Hoắc Kiêu đã về nhà rồi.
Vương Nhược Hàm mở cửa ra, vừa thay dép vừa nói: “Hoắc Kiêu, anh không biết hôm nay mẹ em….”
Vương Nhược Hàm cứng người tại chỗ: “Hoắc Kiêu?”
“Hử?” Người ngồi trên sô pha chậm rãi quay đầu lại.
Vương Nhược Hàm buông đồ trên tay xuống, chạy nhanh tới bên cạnh anh: “Sao lại ngồi ngây người một mình ở đây?”
Trông Hoắc Kiêu rất mệt mỏi, anh ngẩng đầu khẽ mỉm cười nhìn cô, giang hai cánh tay ra.
Vương Nhược Hàm ngồi lên, ôm lấy cổ anh hỏi: “Công việc có chuyện không vui à anh?”
Hoắc Kiêu không nói gì.
Vương Nhược Hàm đứng dậy, dùng ngón tay vuốt ve hai hàng mày của anh: “Đã nói phải thành thật với nhau mà.”
Hoắc Kiêu nắm chặt lấy tay cô trong tay: “Không phải chuyện gì lớn.”
Vương Nhược Hàm thấy trạng thái của anh không giống như không có việc gì, khẩn trương nói: “Sao vậy ạ?”
Hoắc Kiêu thở dài, mở miệng nói: “Chính là, kì học mới sắp bắt đầu rồi, dạo này sinh viên đều đang chọn môn học, môn giới thiệu ngôn ngữ học chia thành hai lớp, một lớp do anh dạy, một lớp do thầy La dạy.”
Vương Nhược Hàm: “Sau đó thì sao ạ?”
Hoắc Kiêu cười khổ: “Trong khoa có 70 sinh viên, 65 đứa chọn lớp của anh.”
“Sao nhiều như vậy?” Vương Nhược Hàm mở to mắt, “Vậy chẳng phải là mức độ nổi tiếng của anh rất cao hả? Sao lại không vui?”
“Vấn đề nằm ở chỗ này.” Hoắc Kiêu rầu rĩ nói, “Thầy La kia yêu cầu nghiêm khắc, không ai chọn anh ta, anh ta không vui. Chắc là thẹn quá hóa giận, chạy đi tìm chủ nhiệm khoa, nói là yêu cầu của anh quá lỏng lẻo, quản lý không nghiêm, không đủ trách nhiệm với sinh viên.”
Vương Nhược Hàm nghe đến nỗi huyết áp tăng vọt: “Con người anh ta sao lại thế? Có phải là không chơi nổi không? Cho nên hôm nay chủ nhiệm khoa mới tìm anh nói chuyện hả?”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Tuy chủ nhiệm nói chuyện này không trách anh, nhưng sinh viên đều muốn thoải mái, sinh viên đều chọn lớp của anh sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Thầy La cần mẫn chăm chỉ, công tác ở trường đã nhiều năm, xảy ra chuyện như thế này đều khiến mọi người khó coi, hi vọng anh có thể nâng cao yêu cầu một cách thích đáng, lúc nên nghiêm khắc thì nghiêm khắc thêm một chút.”
Vương Nhược Hàm sụ mặt, thấy oan ức thay cho Hoắc Kiêu: “Không chọn anh ta chẳng phải là chuyện thường tình sao, hơn nữa cho bài tập khó lên mới coi là có trách nhiệm hả?”
Hoắc Kiêu tựa đầu lên vai cô, anh đã buồn bực cả buổi tối rồi.
Vương Nhược Hàm vỗ lưng anh, an ủi anh: “Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, trên công việc chắc chắn sẽ có va chạm.”
“Anh biết.” Giọng Hoắc Kiêu rất trầm, “Nhưng anh lựa chọn trường học chính bởi cảm thấy môi trường ở đây tương đối đơn giản, sao lại lắm chuyện thế không biết?”
Vương Nhược Hàm nhớ tới những chuyện bực mình của bản thân ở khoa răng hàm mặt: “Cuộc sống mà, đều như vậy cả.”
Hoắc Kiêu cười một tiếng, nói: “Nhớ J đại rồi, trước kia có mâu thuẫn với Chu Dĩ, đánh một trận là giải quyết xong, lần này không biết còn phải nhịn tới khi nào.”
Vương Nhược Hàm đang cười, nhưng ánh sáng trong mắt bỗng tối đi.
Giãi bày xong, tâm trạng Hoắc Kiêu tốt lên nhiều, anh ngẩng đầu hỏi cô: “Ban nãy khi vừa vào cửa em định nói gì thế? Mẹ em sao vậy?”
“À.” Vương Nhược Hàm chớp mắt, “Em định nói hôm nay mẹ em làm tôm hùm đất ngon lắm, em làm một phần tôm hùm đất bọc cơm cho anh đó, đói chưa?”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Chủ nhiệm khoa cứ nói mãi, anh thấy trời sắp tối mà còn chưa kết thúc, đói chết mất.”
Vương Nhược Hàm cười kéo anh dậy.
Thực ra cô vốn định nói, hôm nay Phương Xuân Hoa đưa sổ hộ khẩu cho cô, vẻ liều mạng ám thị cô mau chóng kết hôn của bà rất buồn cười.
Nhưng hiện giờ Vương Nhược Hàm không thể nào thoải mái để nói những lời này nữa.
Hoắc Kiêu vừa đứng vững ở Thân thành, lại thay đổi môi trường công việc vì cô, nhậm chức ở N đại thuận lợi không, chung đụng hòa hợp với đồng nghiệp hay không, sinh viên có thích anh không, cô đều chưa từng hỏi anh.
Trong mắt Vương Nhược Hàm, Hoắc Kiêu giỏi giang đến thế, sự nghiệp của anh thuận buồn xuôi gió, trong lĩnh vực của anh có lẽ cũng được rất người tán thưởng, không cần lo lắng.
Cô thấy Hoắc Kiêu tới Kim Lăng sẽ dễ dàng hơn cô tới Thân thành nhiều, cho nên cô luôn thản nhiên đón nhận hi sinh từ anh.
Hoặc là nói cô căn bản không ý thức được Hoắc Kiêu vì muốn cho cô một tương lai viên mãn mà đã hi sinh tới nhường nào.
Anh lặng lẽ, cô lại hồn nhiên không biết.
“Sao nhiều thịt thế này? Em bóc bao lâu thế hả?”
Vương Nhược Hàm bừng tỉnh, trả lời anh: “Em ăn no xong nên bóc hết, đầu ngón tay tê hết rồi này.”
Hoắc Kiêu túm lấy tay cô đặt bên môi hôn một cái: “Vất vả rồi.”
“Hoắc Kiêu.” Vương Nhược Hàm gọi anh.
“Hử?”
“Mẹ anh có giục anh không, chuyện kết hôn ấy.”
“Bà không quan tâm đến cái này, sao thế?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Không có gì, em chỉ hỏi thôi, khôn giục thì tốt.”
Tác giả có lời:
Một chuyện mà Vương Nhược Hàm không biết.
Ra khỏi cổng trường
Hoắc Kiêu: Asshibashakke nhà nó đúng là định mệnh khiến người ta cạn lời, bản thân không được yêu mến lại còn đố kị với ông đây, khốn nạn. Tiền thưởng cuối năm không cánh mà bay mất rồi.
Về đến nhà.
Hoắc Kiêu: Hu hu bà xã ơi ức quá, khóc khóc, ở trường có người bắt nạt anh.
MIN: câu chửi kia là tiếng Hàn, tớ không biết ghi phiên âm kiểu gì, mọi người thông cảm hhhh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]