Trên đường về nhà chỉ có lác đác mấy chiếc xe, Vương Nhược Hàm hạ cửa sổ xe xuống một nửa, chống cằm nửa nhắm mắt lại, như ngủ như không.
Bỗng nhiên cô cười ngây ngô, đúng là lạ lùng, khiến Hoắc Kiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Em cười gì thế?”
Vương Nhược Hàm điều chỉnh lại vẻ mặt, đè giọng nó: “À còn nữa, Ninh Thời Vận à, màu tóc này của em có thể khiêm tốn chút được không?”
Cô học được giống hệt, sau khi bắt chước xong còn ôm bụng cười ha ha một trận, không dừng lại được: “Em nói này Hoắc Kiêu, có phải anh chưa răn dạy sinh viên bao giờ không hả? Toàn nói những cái gì ấy, xuýt nữa em cười ra tiếng rồi.”
Hoắc Kiêu xoa hai má nóng rực: “Quả thực chưa răn dạy bao giờ, anh có biết nên nói cái gì đâu?”
Vương Nhược Hàm gật đầu, quả thực cũng có thể nhìn ra vẻ lạ lẫm của anh: “Nếu anh thực sự không biết răn dạy thế nao thì đừng nói linh tinh, tốt nhất đừng can dự đến tự do diện mạo của sinh viên, cũng đừng lải nhải dài dòng, em mà là Ninh Thời Vận cũng chê anh phiền phức.”
“Dài dòng chỗ nào hả?” Hoắc Kiêu không cảm thấy vậy, “Sinh viên có việc, anh thân là thầy giáo không nên dặn dò thêm hai câu à?”
Vương Nhược Hàm híp mắt, dùng ngón tay chọc lên cánh tay anh: “Có phải anh có tuổi rồi không? Trước kia có thế này đâu.”
Hoắc Kiêu đã hoàn toàn bùng nổ, hét lên: “Em mới có tuổi ấy!”
Vương Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-di/3549477/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.