Vương Nhược Hàm xách đồ về nhà, Hoắc Kiêu đã dậy thay quần áo đang tìm nước uống.
Cô đặt túi vào trong nhà: “Sao anh dậy rồi mà không gọi cho em?”
Hoắc Kiêu nói: “Anh mới dậy chưa bao lâu.”
Vương Nhược Hàm giơ tay sờ cốc nước, là nước lạnh, cô cướp lấy cốc không có anh uống tiếp nữa, xoay người đi đun ấm nước.
“Mẹ anh nấu canh gà, còn lấy thuốc cho anh nữa.”
Hoắc Kiêu hỏi: “Em đến nhà anh à?”
“Vâng, em đã đến rồi, còn là năm mới nữa, anh mau ăn cơm đi.”
Hoắc Kiêu dựa lên mép bàn, nhìn cô cười: “Biết rồi.”
“À, còn nữa.” Vương Nhược Hàm rút bao lì xì trong túi ra cho Hoắc Kiêu, lúc lấy ra lại thấy có hai cái, cô ngây cả người.
Cô tìm một cái có chữ “Tuế tuế bình an” đưa cho Hoắc Kiêu: “Đây là ông trẻ cho anh.”
*Tuế tuế bình an: năm nào tuổi nào cũng bình an.
Còn một cái khác viết là “Hạnh phúc mĩ mãn” , Vương Nhược Hàm ngẫm nghĩ, có lẽ trước khi cô ra về bố mẹ Hoắc Kiêu đã nhét vào trong túi cô.
Hoắc Kiêu nhét bao lì xì vào tay cô, nói: “Đều cho em hết đấy, cầm lấy đi.”
Vương Nhược Hàm không đỡ nổi: “Em sao dám nhận chứ, đây là trưởng bối cho anh đấy.”
Hoắc Kiêu chẳng bận tâm: “Tiền của bố anh đều nộp hết cho mẹ anh, coi như em trải nghiệm trước một chút.”
Hàng mi của Vương Nhược Hàm một hé một cụp: “Vậy em giữ giùm anh trước nha.”
Hoắc Kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-di/3549471/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.