Khi máy bay hạ cánh đã là hơn mười giờ đêm, Vương Nhược Hàm đã ngủ một giấc ngắn, vừa đấm bóp cái cổ nhức mỏi vừa ra khỏi cầu thang.
Vương Xương Nguyên bảo đến đón cô, nhưng Vương Nhược Hàm không ngờ đi cùng ông còn có đứa em trai kia của cô nữa.
Lúc cô rời khỏi Sơn thành Vương Duệ Hiên mới hơn hai tuổi, bề ngoài trông khá thanh tú, hồi nhỏ lúc nào cũng gọi chị ơi, thế nhưng khi lớn lên nhìn thấy cô cứ kì cục, tay thì đút trong túi quần, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, bị Vương Xương Nguyên nói mấy câu mời lười nhác gọi một tiếng: “Chị.”
Vương Nhược Hàm mỉm cười với cậu ta, khách sáo nói: “Có phải Tiểu Hiên lại cao lên rồi không?”
Vương Xương Nguyên đón lấy va li trong tay cô nói: “Phải đó, đã mét 8 rồi, còn cao hơn cả bố.”
“Con cầm cho.” Vương Duệ Hiên kéo lấy tay cầm, cắm đầu đi về phía trước.
Vương Xương Nguyên nhỏ nhẹ nói với Vương Nhược Hàm: “Tới thời kì nổi loạn rồi.”
Ngồi vào trong xe, hơi ấm khiến da thịt nóng lên, Vương Nhược Hàm kéo khóa áo xuống, xoa đôi bàn tay lạnh băng.
Trên đường đi, Vương Xương Nguyên đỡ vô lăng, bỗng dưng hỏi: “Dạo này mẹ con sao rồi?”
“Khá tốt ạ.”
“Ừ.”
Lúc bọn họ đến dưới lầu, Thôi Yến đã mở cửa sẵn đợi bọn họ đi vào.
Vương Nhược Hàm khéo léo gọi: “Dì Thôi.”
“Ơi.” Thôi Yến đưa tay ra đón lấy chiếc túi trên vai cô, “Hàm Hàm xinh hơn rồi này.”
Trong nhà không có phòng của Vương Nhược Hàm, cô vốn định bảo rằng mình đặt một phòng khách sạn, Vương Xương Nguyên không cho, con gái hiếm lắm mới về nhà được một chuyến, ở khách sạn thì giống cái gì chứ, nói ông đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Nếu như Vương Nhược Hàm biết biện pháp là cô ngủ ở trong phòng em trai, để Vương Duệ Hiên ngủ ở chiếc giường nhỏ trong phòng sách, có đánh chết cô cũng không đồng ý về nhà ở.
Vương Nhược Hàm xoa mặt, đề nghị nói: “Hay là con ngủ ở phòng sách, Tiểu Hiên quay về phòng mình ngủ, con nhỏ người không sao đâu ạ.”
Thôi Yến lắc đầu: “Như thế sao được.”
“Con cứ yên tâm ngủ đi.” Thôi Yến giúp cô trải giường, trong phòng chỉ có hai người họ, “Em trai con ước gì ngủ luôn ở phòng sách đấy, nó muốn chơi máy tính.”
Vương Nhược Hàm cười cười: “Vậy thì thôi ạ.”
Thời gian không còn sớm nữa, Thôi Yến ngáp một cái, theo như trước kia thì giờ này bà và Vương Xương Nguyên đã đi ngủ rồi: “Hàm Hàm thu dọn xong thì cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Con biết rồi.”
Thu dọn xong đồ đạc, Vương Nhược Hàm nằm thẳng trên giường, gian phòng của con trai đúng là đều có standee với mô hình, giấy dán tường màu lam nhìn đến nỗi tâm tình cô ngột ngạt.
Cô báo cho Phương Xuân Hoa một tiếng bình an, mẹ cô không trả lời, có lẽ đã đi ngủ rồi.
Vương Nhược Hàm buông điện thoại xuống, xoa xoa bụng, trước khi lên máy bay cô chưa ăn cơm tối, lúc này cả người thả lòng, bụng bắt đầu réo lên lục bục.
Cô đi ra khỏi phòng, muốn nhìn xem trong nhà có gì ăn không.
Phòng ngủ chính đã tắt đèn, Vương Nhược Hàm cố gắng nhẹ chân nhẹ tay, cũng không bật đèn, nương theo ánh sáng trên điện thoại lùng sục bốn phía.
Nghe thấy phòng sách vang lên tiếng mở cửa, cô thẳng người lên, nhìn thấy Vương Duệ Hiên đi ra ngoài.
Cậu ta đã thay quần áo ngủ, là một bộ quần áo thể thao màu xám.
Thấy phòng khách có người, bước chân của cậu ta ngừng lại, hai người đối mắt với nhau mấy giây.
“Chị đang làm gì đấy?”
Vương Nhược Hàm liếm môi: “Tìm đồ ăn.”
Vương Duệ Hiên tiếp tục động tác chưa hoàn thành, mò mẫn đi tới trước tủ lạnh, lấy một chai sữa chua bên trong ra mở nắp dốc thẳng vào miệng.
Từ nhỏ tới lớn, người thân họ hàng đều nói chị em hai người không hề giống nhua, bản thân Vương Nhược Hàm cũng thấy vậy, quan hệ giữa cô và thằng nhóc này không thân mật, vốn đã cách nhau mười mấy tuổi, còn không phải cùng một mẹ đẻ ra nữa.
Nhưng chỉ nói riêng về thói quen sinh hoạt, hai người họ có vài phần giống nhau,
“Đừng tìm nữa, phòng khách không có đâu.” Vương Duệ Hiên nói với cô.
Vương Nhược Hàm như bị xì hơi sụp lưng xuống, sắp năm mới, đừng nói là hạt dưa hạt bí, ngay cả một chiếc kẹo con thỏ cũng không có: “Vậy trong nhà có mì ăn liền không?”
Vương Duệ Hiên lắc đầu: “Chị đói à?”
Vương Nhược Hàm cười cười, không trả lời, trong lòng nghĩ: Lẽ nào mày không nhìn ra à, thằng nhãi này.
“Có ăn lẩu tự sôi không?”
Vương Nhược Hàm ngẩng đầu, hai mắt phát sáng: “Awn1”
“Qua đây.”
Vương Duệ Hiên đưa cô vào trong phòng sách, chăn trên giường đơn được gập gọn gàng, màn hình máy tính vẫn đang hiển thị kết quả của cuộc PK.
“Chị ngồi đây đã.”
Vương Nhược Hàm thấy cậu ta móc ra hai túi tăm cay sau chồng sách bài tập, sau đó lại lôi chiếc vợt tennis cũ kĩ dưới đáy tủ ra, sau đó là hai hộp lẩu tự sôi của một hãng nào đó.
Cô hơi hé miệng, thì ra là thế, chẳng trách lại cứ thích ngủ ở phòng sách.
“Cà chua hay tê cay?”
“Cay ấy.”
Vương Duệ Hiên ném hộp bên tay trái cho cô.
Vương Nhược Hàm xé vỏ ra, hỏi cậu ta: “Bình thường mẹ em không cho ăn đồ vặt hả?”
Vương Duệ Hiên quay về ngồi trước máy tính, thao tác chuột khởi động một ván PK mới: “Chị chưa từng chịu loại trà độc này của bà ấy à?”
Vương Nhược Hàm cười lắc đầu: “Chưa, hồi ấy dì đối xử với chị khá tốt.”
Vương Duệ Hiên bĩu môi, chia sẻ với cô: “Hai hôm trước ra ngoài mua đồ Tết, bà ấy cứ không có mua hạt dưa ở bên ngoài, nói là có chất phụ gia, ăn vào về già sẽ bị bệnh đãng trí, sau đó mua hạt sống về tự rang, làm gì mà lố đến thế chứ.”
Vương Nhược Hàm cười ha ha.
Trong thời gian đợi lẩu chín, cô xé một gói tăm cau, dịch đến đằng sau lưng em trai, quan sát cậu ta chơi game.
Xem một lúc, Vương Nhược Hàm thuận miệng hỏi: “Ấy, tên nhóc này, có bạn gái rồi à?”
Vương Duệ Hiên: “Bố là chủ nhiệm của lớp em, chị nói xem?”
“Đây là có chuyện gì?” trong miệng Vương Nhược Hàm vẫn còn tăm cay, ậm ừ nói: “Ông ấy cũng từng dạy chị, chị vẫn cứ yêu đấy thôi?”
Vương Duệ Hiên lẩm bẩm một câu: “Đã từng nghe nói đến chiến tích phong phú của chị.”
“Nghe nói cái gì?”
“Bố bảo hồi cấp ba một lần chị yêu đương với hai người bạn trai, một người làm bài tập số học giúp chị một người làm bài tập tiếng anh giúp chị, mỗi năm ông ấy đều đứng trên lớp nói một lần, lấy chị làm tài liệu tiêu cực, bảo mọi người đừng học theo chị, nói cái gì mà yêu sớm không có cái gì tốt, có lẽ chị chỉ là một công cụ trong công việc của người khác mà thôi.”
Vương Nhược Hàm hít một hơi: “Bịa đặt! Ông ấy đang bịa đặt! Chị có yêu đương với hai người cùng một lúc đâu, hai gã kia theo đuổi chị cùng một lúc, chị có yêu đâu.”
Vương Duệ Hiên hỏi vặn lại cô: “Có khác biệt không?”
“Có, sao lại không có.” Vương Nhược Hàm đanh thép nói, “Ít nhất nhân phẩm của chị không có vấn đề gì, chị chỉ không thích làm bài tập thôi.”
Vương Nhược Hàm ngồi về chiếc giường nhỏ, mở nắp ra, mùi thơm dầu ớt đậm đà ngập tràn nơi đầu mũi.
Cô gắp một miếng khoai tây lên thổi, trước khi ăn lại ngẩng đầu lên nói với Vương Duệ Hiên: “Nếu lần sau ông ấy lại nhắc chuyện này trên lớp em nữa, nhớ giúp chị thanh minh một chút.”
Vương Duệ Hiên không để ý đến cô.
Sống gần ba mươi năm trời, Vương Nhược Hàm lần đầu tiên trải nghiệm sâu sắc sức hút của đồ ăn tự sôi.
Ăn no uống say, cô lau khóe miệng, tạm biệt với em trai: “Chị về ngủ đâu, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút, người trẻ tuổi đừng có thức đêm nhiều.”
“Người trẻ tuổi chịu đựng được, bái bai.”
Đi tới cửa, Vương Nhược Hàm lùi lại, hỏi cậu ta: “Em có wechat không?”
Vương Duệ Hiên nói: “Có chứ.”
Vương Nhược Hàm đưa điện thoại của mình ra: “Thêm chị vào, chị gái mua da cho em.”
(Da trong trò chơi ấy ạ.)
“Thật ạ?”
“Mau lên, coi như lì xì năm mới.”
Vương Duệ Hiên không buồn chơi nữa, hai tay rời khỏi bàn phím với chuột, nhận lấy điện thoại của cô nhập id wechat của mình, cười nói: “Cảm ơn chị.”
Gặp mặt lâu như vậy rồi, đây là tiếng gọi đi vào lòng người nhất, Vương Nhược Hàm hài lòng gật đầu: “Đi đây.”
Gửi lì xì cho em trai xong, Vương Nhược Hàm phát hiện Hoắc Kiêu gửi tin nhắn đến, hỏi cô ngủ chưa
Vương Nhược Hàm trả lời: Chưa, em vừa sang chỗ em trai ăn khuya.
Hoắc Kiêu: Chội ôi, xem ra ở chung cũng hòa thuận đấy chứ.
Vương Nhược Hàm: Trẻ con bây giờ dễ mua chuộc lắm, một bộ da đã gọi em là chị ngọt sớt.
Trong phòng có bàn học, Vương Nhược Hàm ngồi lên ghế, đổi cuộc gọi thoại sang gọi video.
Thấy khung cảnh sau lưng cô, Hoắc Kiêu hỏi: “Đây là phòng em trai à?”
“Vâng, nó sang phòng sách ngủ rồi.”
“Nhiều giấy khen thế này cơ à?”
Vương Nhược Hàm nghe như thế đang khen bản thân mình, cô tự hào nói: “Đó là đương nhiên, nghe bố em nói thành tích nó thi lên cấp ba đứng thứ tám toàn trường đó.”
Hoắc Kiêu tán thưởng gật đầu: “Không tồi, hỏi em trai em xem có hứng thú tới N đại không.”
Vương Nhược Hàm được dỗ đến vui vẻ: “Nó mới vừa thi xong cấp ba thôi.”
Hai người trò chuyện một láy, Vương Nhược Hàm ngồi trên ghế, ôm gối nhìn màn hình, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng lắm: “Hoắc Kiêu, trên mặt anh bị làm sao thế kia?”
Hoắc Kiêu nằm trên giường, bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, ánh sáng le lói, cho nên vừa rồi cô không chú ý đến.
Vùng xương quai hàm bị xưng một cục, có hơi tím lại.
Hoắc Kiêu nghiêng mặt đi, giải thích: “Anh đụng phải cánh cửa.”
Vương Nhược Hàm nhăn mày trách móc: “Năm mới năm me anh cũng không biết cẩn thận một chút.”
“Không sao cả.”
Vương Nhược Hàm ngáp một cái, dụi mắt nói: “Không còn sớm nữa, em ngủ đây, sớm mai còn phải sang nhà bà nội chúc Tết nữa.”
“Ngủ đi, ngủ ngon.”
Vương Nhược Hàm nằm lên giường, đắp tấm thảm mà cô mang đến trên ổ chăn.
Lúc nhắm mắt lại cô vẫn hơi lo lắng cho Hoắc Kiêu, sao đụng vào cửa lại có thể thành ra như thế được chứ, cô nhớ tới lần trước tới Thân thành, Hoắc Kiêu cãi nhau xong với người nhà thì trên đầu xưng thêm một cục, chẳng lẽ lần này lại cãi nhau nữa.
Cô nghĩ ngợi lung tung, lại tự mình phủ định, năm mới năm me, chắc không đến nỗi đâu.
*
Bởi vì chuyển công tác tới Kim Lăng, Hoắc Kiêu với bạn học cũ cũng năng liên lạc hơn.
Anh không học cao học trong nước, liên lạc với bạn bè trong nước cũng không nhiều, cho nên rất nhiều tin đồn sau này anh mới biết.
Trong giới cũng chỉ to bằng ngần ấy, ăn thêm vài bữa cơm, những chuyện xưa năm cũ về Lâm San và Văn Ánh Mai đều có thể nghe ngóng được.
Hai người là bạn học cùng lớp, thành tích đều rất xuất sắc, còn cùng được chọn vào bộ ngoại giao.
Ban đầu Lâm San làm việc ở Châu Âu, thường xuyên thường trú phỏng vấn ở nước ngoài, từ hồi còn đi học mục tiêu của bà đã rất rõ ràng, bà phải làm người phát ngôn bộ ngoại giao.. vì để vào vụ tin tức, năm 28 tuổi bà đã từ bỏ một đứa con của mình, cãi nhau với chồng một trận, lúc ấy người thân và bạn bè đều không người nào hiểu nổi bà.
Lúc nghe thấy những chuyện này, Hoắc Kiêu còn đứng về phía Lâm San, bàn về kinh nghiệm, học thức, tài ăn nói, năng lực, bà đều có đủ, thế tục đối với một người phụ nữ không nên hạn chế bà, năng lượng tiềm tàng của bà nên được mọi người nhìn thấy.
Có lẽ là quá hiếu thắng, cộng với áp lực phải chịu quá lớn, nhậm chức chẳng bao lâu, Lâm San đã phạm phải một sai lầm trong công việc.
Tình huống cụ thể không ai biết, chẳng bao lâu sau có tin đồn chức vụ hiện tại của bà sẽ do Văn Ánh Mai thay thế.
Mà càng ngược đời hơn là, lúc này Văn Ánh Mai từ chức khỏi bộ ngoại giao, lý do là bà muốn kết hôn, quyết định tìm một công việc ổn định hơn.
Hoắc Kiêu nghĩ, có lẽ mẹ anh cũng không thực sự căm ghét dì Văn, chỉ là bà không thể hiểu nổi hành vi và giá trị quan của đối phương.
Người có năng lực có thể đảm nhiệm được lại buông tha cơ hội, với người mất đi cơ hội chỉ có thể oán trời trách người.
Bạn trai hồi đó của Văn Ánh Mai là Lý Thận Lãng, mà cuối cùng hai người cũng không thể tu thành chính quả, bao nhiêu năm qua bà cũng không gả cho người khác.
Mà hai năm sau Lâm San sinh ra Hoắc Kiêu, đến nay cũng tạm coi là gia đình viên mãn.
Hai người phụ nữ có cuộc đời như trái ngược nhau, không nói rõ được là ai may mắn hơn ai, chỉ khiến người ta xuýt xoa.
Trong một năm Lâm San và Hoắc Dịch Hành luôn phải cãi nhau 18 hai mươi lần, trước kia Hoắc Kiêu không hiểu bọn họ đang tranh luận cái gì, nhưng hiện giờ anh có thể hiểu được.
Mùng một đầu năm, sau khi ăn cơm ở nhà ông ngoại về, tiếng bố mẹ cãi nhau trong phòng lại vang lên, nguyên nhân ban đầu là trong bữa ăn, một bàn toàn là chuyên gia học giả trò chuyện tới tình hình quốc tế hiện giờ, nói tới “Thiên đoàn ngoại giao” đang được thảo luận sôi nổi, dì hai có nhắc tới Lâm San, nói là cảm thấy tiếc nuối thay bà.
Cả nhà đều biết đây là khu vực cấm kị của Lâm San, bà lập tức trầm mặt xuống, cố gắng nhịn ăn xong bữa cơm, về đến nhà mới trút giận lên người chồng mình.
“Tầm nhìn hạn hẹp, cô ta là cái gối thêu rảnh rỗi du thủ du thực thì có tư cách gì mà châm chọc tôi?”
Hoắc Dịch Hành không cảm thấy gì, cãi lại một câu: “Người ta cũng là tổng giám đốc của công ty đấy, sao lại thành du thủ du thực rồi?”
Lâm San khịt mũi coi thường: “Còn không phải là du thủ du thực? Đại học thì học cái quản trị kinh doanh, cái chức vị này chẳng phải là do bố tôi đưa đến miệng nó sao, từ nhỏ đến lớn không làm được chuyện gì ra hồn, có khoản nào đầu tư thành công hay chưa?”
“Người ta có phương tức sinh hoạt của người ta, bà tưởng ai cũng liều mạng như bà hả?”
“Tôi mà gọi là liều mạng à? là giá trị quan của các người có vấn đề ấy, Hoắc Dịch Hành tôi còn chưa nói ông đâu đấy, hiện giờ Hoắc Kiêu ham mê nhàn tản như thế này chính là học từ người cha như ông đấy.”
Hoắc Dịch Hành không ngờ mũi dùi đã chĩa về phía mình, ông gằn giọng lên chất vấn: “Ham mê nhàn tản? Cái gì gọi là ham mê nhàn tản? Vào trường dạy học thì gọi là ham mê nhàn tản hả?”
“Tôi hỏi ông, tại sao lúc ông tốt nghiệp không chọn lừa vào bộ ngoại giao hay công ty? Khẩu ngữ của ông không tốt hả? Hay năng lực của ông không ổn? Không phải, ông không muốn chạy khắp thế giới, ông không muốn ở trong môi trường cạnh tranh khốc liệt, ông muốn có một công việc ổn định sống qua ngày, không tranh không giành làm một người đọc sách. Ông có thừa nhận hiện giờ trường học đại bộ phận môi trường làm việc đều rất thoải mái không? Ông vĩnh viên ở trong khu vực an toàn của mình, trên bục giảng ông nói sai một từ vẫn có thể sửa lại, sinh viên thấy ông phạm lỗi cũng chẳng cảm thấy có gì lạ, thậm chí còn cảm thấy ông bình dị dễ gần.” Lâm San hít sâu một hơi, giọng nói hơi run rẩy, chỉ vào Hoắc Kiêu nói, “Hoắc Kiêu, bối cảnh gia đình của con ưu việt hơn rất nhiều người khác ông đồng ý chứ? Từ năm tôi đã bắt đầu dạy nó tiếng Anh, đưa nó ra nước ngoài du lịch, tham gia yến hội, quen biết với bạn bè nước ngoài, nó đã sớm đi trên một con đường tắt, dựa vào cái gì nó nói từ bỏ là từ bỏ? Trên thế giới có biết bao nhiêu người bỏ ra nỗ lực hơn nó gấp nhiều lần, nó không biết trân trọng giống hệt ông, chẳng biết được bản thân đã hưởng thụ biết bao nhiêu ưu đãi? Hạnh phúc hơn biết bao nhiêu người, vì sao không cố gắng thêm một chút nữa? Người ta cực khổ bò lên trên, tôi đã bắc sẵn cho nó một cái thang mà cũng không chịu giẫm lên một bước.”
Trong lúc bọn họ tranh cãi, Hoắc Kiêu không nói một lời, anh ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào con cá chép trong cá trên bàn trà ngẩn người.
Anh nhớ đến chuyện lần trước Vương Nhược Hàm cầu nguyện với con cá chép trong hồ nhân tại, chửng biết cái này có hiệu quả không, chi bằng thử một phen.
Rất nhiều người hi vọng bản thân có thể như cá muối lật mình, phất lên trong một đêm hoặc sự nghiệp thành công.
*cá muối: cụm từ chỉ những người không có chí tiến thủ, người sống mà tư tưởng tinh thần như đã chết.
Nhưng giờ phút này Hoắc Kiêu âm thầm cầu nguyện, anh hi vọng bản thân mình biến thành một con cá muối lười biếng lật mình, không phải là ai hết, không cần làm bất cứ chuyện gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]