Tiếng Trung không đã ghiền, bọn họ còn làm mấy tràng tiếng nước ngoài mà Vương Nhược Hàm nghe không hiểu.
Cô chau mày híp mắt gắng gượng nở nụ cười, cạn lời đến cùng cực.
Đây chính là cái gọi là nhóm thanh niên tài tuấn nghiêm túc đứng đắn?
Thì ra chẳng khác gì Hoắc Kiêu, đều là hồ ly đội lốt samoyed.
Vương Nhược Hàm ngẩng đầu lên hỏi Hoắc Kiêu: “Bình thường lúc bọn anh ở cùng nhau đều là như thế này hả?”
Hoắc Kiêu ho khan một tiếng: “Cũng không hẳn đều như thế.”
Vương Nhược Hàm nhếch miệng lên, cười như không cười.
Ba người kia chơi đang vào, lại đều đeo tai nghe, đợi đến khi Hoắc Kiêu đi vào vỗ vai bọn họ mới phát hiện có người đi vào.
Tùy Nghệ nhìn thấy Vương Nhược Hàm, lập tức buông chiếc đùi đang bắt chéo xuống, ưỡn ngực ngẩng đầu vẫy tay, lẫm liệt nói: “Chị dâu.”
Vương Nhược Hàm gật đầu với cậu ta, đặt đồ trong tay lên bàn: “Tiện thể mang chút đồ về cho mọi người, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Diệp Đồ Nam và Trình Thanh Hòa vừa hút thuốc, Hoắc Kiêu đi mở cửa sổ giúp bọn họ cho thông gió.
Đưa đồ xong, anh và Vương Nhược Hàm không ở đó lâu, dự định xuống lầu đi dạo, chút nữa Vương Nhược Hàm còn phải đi làm.
Bước vào thang máy, Hoắc Kiêu hỏi: “Có phải bị dọa rồi không?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Chỉ cảm giác dường như đi nhầm vào kí túc xá nam vậy.”
Hoắc Kiêu nhếch khóe môi lên khẽ cười: “Thực ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-yeu-nhau-di/3549463/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.